Nữ Phụ Được Các Đại Lão Đoàn Sủng Ở Mạt Thế

Chương 4.1

“Thu hoạch?”

Vân Đào thì thào theo anh, vô thức cảm nhận được nguy hiểm, cô muốn ngẩng đầu lên để tránh, nhưng bàn tay to của Diệp Hào đã giữ lấy sau đầu cô.

“A… ưm!”

Vân Đào vô thức kêu lên sợ hãi, chỉ là cô vừa hé miệng ra thì Diệp Hào đã hôn cô, đây là nụ hôn đầu của Vân Đào.

Bờ môi của Diệp Hào rất ấm áp, mềm mại, trong giây phút đôi môi áo lên, cô còn ngửi được mùi hương man mát, hơi giống chanh mà cũng giống bạc hà, nhưng rất nhanh cô đã không còn nghĩ đến nữa.

Đầu lưỡi của Diệp Hào lướt qua môi cô, liếʍ qua răng, hệt như ngọn gió thổi tới vào lúc chạng vạng ngày hè, vừa ấm áp lại thổi mạnh vừa phải, chỉ là trong giây phút nó chạm vào đầu lưỡi Vân Đào thì…

Chắc là sao chổi bay xuống cũng chỉ đến thế là cùng – Vân Đào nghĩ.

Cơ thể cô run lên như bị một luồng điện cực mạnh xuyên qua, sau đó tai cô liên tục ù đi, hai mắt tóe lửa sáng lóe lên, tiếp theo là hoàn toàn mất sức phản kháng, cơ thể nhũn ra như nước.

“Ưm… ưm…” Vân Đào khó mà kìm nén được tiếng thở dốc xấu hổ.

Diệp Hào rất hài lòng với phản ứng của Vân Đào, đầu lưỡi linh hoạt hệt như một con mèo muốn chơi đùa, cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu lưỡi không nhúc nhích của con chuột Vân Đào đang giả chết.

Đồng thời, tay của Diệp Hào luồn vào trong áo sơ mi, lại nắm lấy vυ' của Vân Đào.

Vân Đào khoe khoang rất đúng, bầu ngực của cô rất đẹp.

Diệp Hào dịu dàng vuốt ve bầu ngực của Vân Đào, mỗi lần anh nhào nặn thì Vân Đào sẽ không kìm được tiếng rêи ɾỉ, hệt như búp bê tìиɧ ɖu͙©. Lòng Diệp Hào có hứng, sau khi xoa bóp nhẹ nhàng mười mấy lần, bỗng nhiên hai ngón tay anh kẹp lấy đầṳ ѵú, ra sức vân vê.

“A!”

Tiếng rêи ɾỉ bật ra khỏi miệng Vân Đào như bộc phát từ sâu trong người, hoàn toàn khơi dậy lửa dục trong người Diệp Hào. Anh chỉ kéo vừa thôi là cái quần đùi rộng rãi vô dụng trên người Vân Đào đã tụt xuống đến đầu gối.

Nửa người dưới lộ ra khiến Vân Đào tỉnh táo lại, hai tay cô chống lên vai Diệp Hào, cố gắng thoát khỏi cơn mơ màng khi sắp rơi vào tay anh.

“Diệp Hào, anh đừng quá đáng!”

Khí thế của Vân Đào không khác gì con mèo con trước Diệp Hào.

“Nếu tôi nói không thì sao?” Diệp Hào nhàn nhã đáp, còn nhìn cô.

“Tôi… tôi…” Hai mắt Vân Đào đỏ ửng, rưng rưng chực trào.

Thân thể nói cho cô là cô muốn, cảm tính cũng nói à cô muốn, lý trí nói đây chỉ là tình một đêm thì có gì là không thể, nhưng cô không muốn… bị động, ấm ức như thế!