Dương Niệm Niệm đứng ngoài cửa đợi vài phút, không lâu sau, viên lính gác đã dẫn một cậu lính trẻ khoảng mười tám, mười chín tuổi tới. Làn da của cậu lính trẻ ngăm đên, lúc nói chuyện mang nặng khẩu âm miền Nam, thoạt nhìn rất dễ thân thiết. Người còn chưa tới trước mặt mà đã nhe hàm răng tươi cười chào hỏi.
“Chị dâu, chị tới rồi.”
“Đoàn trưởng cũng thiệt tình, một chuyện lớn như chị sắp tới mà cũng không nói với chúng tôi một tiếng trước, à đúng rồi, tôi tên là Lý Phong Ích, lính cần vụ của đoàn trưởng, tôi đã kêu người đi thông báo cho đoàn trưởng rồi, chị đi theo tôi vào trong nghỉ ngơi một lúc trước đã nhé.”
Lý Phong Ích không hề tỏ ra xa lạ một chút nào cả, anh ấy nói liến thoắng một cách vô cùng thân quen.
Dương Niệm Niệm nghe thấy cái tên già dặn và chín chắn của anh ấy mà không khỏi buồn cười, cảm thấy người này cũng rất dễ ở chung đấy chứ.
Cô gật đầu, vừa cười vừa đi theo phía sau anh ấy vào bộ đội, một đám binh lính đang luyện tập trên thao trường để ý thấy trong bộ đội đột nhiên có một cô gái trẻ xinh đẹp lạ mặt xuất hiện, bọn họ lập tức đồng loạt nhìn về phía này.
Lần này cũng khiến giáo quan đang huấn luyện bọn họ tức không chịu được, lớn tiếng quở trách vài câu rồi trực tiếp phạt bọn họ chạy ba mươi vòng quanh sân.
Lý Phong Ích cười khà khà, nói: “Chị dâu, chị đừng để ý nhé.”
“Sao có thể chứ, bọn họ rất đáng yêu.” Dương Niệm Niệm cũng buồn cười, đột nhiên cảm thấy chỗ này hình như cũng không tồi, đến đây cũng có những gương mặt trẻ tuổi và tràn đầy sức sống, so ra còn thoải mái hơn sống trong thôn nhiều.
Lý Phong Ích cười xấu hổ, giơ tay xoa ót vài cái: “Chị dâu, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dùng mấy từ như đáng yêu để hình dung đám đàn ông chúng tôi đó.”
Dương Niệm Niệm chỉ cười chứ không nói, cô đi theo anh ấy đến phòng tiếp khách.
“Chị dâu, chị ngồi đây đợi một lúc nhé, đoàn trưởng sẽ nhanh chóng qua đây thôi.”
Một người đàn ông như anh ấy nán lại đây cũng không tiện, chỉ đành dặn dò vài câu, rót cho cô một cốc nước rồi rời đi.
Dương Niệm Niệm nhìn cái ca tráng men đặt trên bàn, trên đó còn in bốn con chữ lớn “vì dân phục vụ”, cũng rất hợp ý cảnh đấy.
Không đúng, vừa rồi Lý Phong Ích vẫn luôn gọi Lục Thời Thâm là gì ấy nhỉ?
Đoàn trưởng?
Không phải anh là liên trưởng hay sao? Sao lại biến thành đoàn trưởng rồi? Thăng quan tiến chúc cũng không nhanh đến vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi đến xuất thần thì đột nhiên có một tràng tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tưởng Lục Thời Thâm tới nên cô vội vàng ngồi thẳng người lên, kết quả, người tới chỉ liếc mắt nhìn vào bên trong một cái rồi đi thẳng luôn.
Dương Niệm Niệm thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thầm cười tự giễu cái tố chất thần kinh của mình, sau đó lại liên tiếp có vài quân nhân mặc quân trang đi ngang qua cửa, đều chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đi mất.
Dương Niệm Niệm cảm thấy buồn cười, rõ ràng mấy người này tới đây để nhìn cô, kết quả lại giả bộ như chỉ đi ngang qua, cũng đáng yêu quá rồi đó.
Đột nhiên cô cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc thì Lục Thời Thâm là một người thế nào mới khiến mấy người này tò mò về vợ của anh như vậy.
“Đoàn trưởng, chị dâu trông đẹp lắm luôn ấy, em thấy chị ấy liễu yếu đào tơ, trên đường tới đây chắc chắn đã chịu không ít khổ cực rồi…” Cái giọng sang sảng của Lý Phong Ích truyền từ bên ngoài tới, nghe âm lượng này thì hình như cách cửa chỉ còn khoảng hai, ba bước nữa thôi.