Tuy rằng sự việc tối qua xảy ra đột ngột nhưng anh ta cũng không ngờ lão đại lại thật sự ra trận!
“Có phải tối qua thủ trưởng của các anh đang chấp hành nhiệm vụ không?” Đột nhiên Thẩm Hi mở miệng.
Tiểu Cao lấy lại bình tĩnh: “Cũng không hẳn.”
Thẩm Hi híp mắt, dựa theo tình tiết trong sách thì tối qua nguyên chủ bị ba tên lưu manh thay phiên nhau chà đạp, đợi lúc Thẩm Bạch và Thẩm Ánh Chi tìm tới thì cô đã bị đày đọa không còn ra người ra ngợm nữa rồi.
Sau đó dưới màn đâm thọt của Thẩm Ánh Chi, cha mẹ Thẩm vốn thương yêu con gái cảm thấy cô đúng là tự làm tự chịu, khăng khăng muốn đi theo bọn lưu manh cho nên mới rơi vào kết cục này.
Nhà họ Thẩm muốn che giấu vụ tai tiếng này nên đưa nguyên chủ ra nước ngoài du học, tuy rằng ăn mặc, dùng đều không bị bạc đãi nhưng Thẩm Ánh Chi vẫn ngấm ngầm làm không ít việc xấu.
Thế cho nên nguyên chủ ở nước ngoài sống cầu bơ cầu bất rất nhiều năm, cuối cùng cũng được đón về, nhưng…
Thẩm Hi phanh lại, không có nhưng!
Cô là Thẩm Hi, một Thẩm Hi tuyệt đối sẽ không nương tay với kẻ ác.
“Tối qua tại sao Thẩm tiểu thư lại tới nhà khách ở vùng ngoại ô này vậy?” Tiểu Cao không nhịn được mà hỏi dò.
Thẩm Hi: “Bị người lừa tới.”
Tiểu Cao ngạc nhiên, ai dám lừa đại tiểu thư nhà họ Thẩm ở tỉnh thành vậy?
Đây chính là cục vàng cục bạc đấy!
“Vừa rồi tôi nghe anh nói đã bắt được ba người, có phải là ba tên lưu manh không?”
Tiểu Cao gật đầu: “Không phải là ba thằng chó đó đấy chứ?”
Thẩm Hi ừm một tiếng.
“Hay thật!” Tiểu Cao tức giận đập vào vô lăng: “Tối qua lão đại đánh vẫn còn nhẹ đấy! Lẽ ra nên băm ba thằng khốn ấy ra mới phải!”
“Chắc chắn có người đứng đằng sau chỉ huy chuyện này, lát nữa anh có thể đưa tôi đến đồn cảnh sát một chuyến được không?” Cô cố tình hỏi.
“Thẩm tiểu thư, chuyện này thì cô không cần lo lắng đâu, có lão đại đây rồi chắc chắn có thể lôi được kẻ chủ mưu đứng đằng sau ra.”
Huống chi, lão đại của anh ta còn lao vào nhà khách mà ba tên lưu manh đó đi vào.
Thẩm Hi gật đầu, dù sao cô nói câu này cũng chỉ vì muốn nhắc nhở phía sau có kẻ chủ mưu mà thôi.
Ả thiên kim giả này không được như ý cũng không thể trách cô được đâu.
Rất nhanh, chiếc xe đã lái đến bên ngoài nhà họ Thẩm.
Thẩm Hi nhìn căn nhà sang trọng được xây bằng gạch xanh trước mặt kia mà không khỏi thở dài, vào những năm tám mươi, có thể sống trong một căn nhà riêng trong ở thành phố thật sự không chỉ đơn giản là có tiền đã làm được đâu.
Cô thấy chiếc xe của anh hai ruột đã đỗ bên trong sân, bèn nói với Tiểu Cao: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi mời anh vào trong uống hớp trà nhé.”
Tiểu Cao giơ tay từ chối: “Đưa Thẩm tiểu thư về là lão đại của chúng tôi dặn dò, chuyện này…”
Còn chưa kịp nói anh ta vội rụt cổ lại, nghĩ đến lời dặn dò trước đó của lão đại: Tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của Thẩm tiểu thư.
Vì thế, Tiểu Cao chỉ đành đỗ xe lại rồi theo Thẩm tiểu thư đi vào trong nhà.
Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thẩm Ánh Chi truyền ra, kèm theo đó là tiếng mắng chửi, nói xấu cô của Thẩm Bạch.
“Mẹ, nếu mẹ còn chiều Thẩm Hi như thế thì sớm muộn gì nó ở bên ngoài cũng làm mất sạch thể diện của nhà họ Thẩm chúng ta thôi!”
“Con chỉ lo lắng cho chị cho nên mới gọi anh hai qua bên đó cùng…”
Tiểu Cao trộm liếc mắt nhìn Thẩm đại tiểu thư, trong lòng chợt hiểu ra.
Thẩm Hi phì cười, cô bước vào trong với vẻ cao ngạo.
Giọng của hai anh em nhà kia lập tức tắt ngúm.