Cô lúc này không giống với Giản Tri Diên mà anh ấy biết. Nhưng người quản lý lại không thể nói được có chỗ nào không đúng, một lúc sau anh ấy “ừ” một tiếng
“Vậy không còn việc gì.” Giản Tri Diên đứng dậy nói: “Chúng ta thu dọn đồ đạc một chút, em chuẩn bị lên sân khấu.”
Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh, nhưng hành động lại cực kỳ cẩn thận.
Cô ngập ngừng bước một bước, giống như một đứa bé mới tập đi hay như một người đã lâu không thể đi lại đột nhiên bình phục. Khi đã chắc chắn cô mới dám bước những bước tiếp theo. Sau đó cô bước đi càng lúc càng nhanh, nếu không phải phòng chờ quá nhỏ có lẽ cô đã chạy thử rồi.
Cuối cùng Giản Tri Diên quay lại đứng trước gương trang điểm, xoay người một vòng và nhìn gương mặt mình trong gương mà nở nụ cười rạng rỡ. Cảm giác có thể tự do đi lại bằng đôi chân của mình thật là tuyệt.
Phải, cô vốn không phải là Giản Tri Diên mà là một người đến từ không gian và thời gian khác. Trùng hợp là cô cùng chủ nhân của cơ thể này cùng đều tên Giản Tri Diên, hơn nữa ngoại hình của hai người cũng khá giống nhau.
Sáng nay khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra mình biến thành nhân vật nữ phụ ngu ngốc và độc ác trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình rác rưởi mà cô đã đọc
Trong thế giới này tất cả mọi người đều tiến hóa thành Linh Thể, ngoại trừ nguyên chủ, người này đã trở thành “kẻ phế vật duy nhất” trên thế giới, đó là lý do vì sao cô bị gia đình giàu có của mình bỏ rơi. Nguyên chủ không cam lòng nên muốn cướp đi sự chú ý của nữ chính trong chương trình truyền hình thực tế, nhưng lại tự hại mình đến mức hình tượng hoàn toàn vỡ nát. Cuối cùng cô bị buộc rút khỏi giới giải trí, còn bị một anti fan gϊếŧ chết ngay trước cửa nhà.
Chương trình “Khói Bếp và Cánh Đồng” mà cô đang tham gia chính là chương trình truyền hình thực tế dẫn đến việc cô rút lui khỏi giới được nhắc trong cuốn sách.
Giản Tri Diên, người biết được cốt truyện: “...”
Mặc dù khởi đầu khó khăn nhưng cũng không thể làm vơi đi niềm vui được bước đi tự do trên đôi chân của mình của Giản Tri Diên.
Quản lý nhìn theo từng bước đi của cô và cảm thấy bất an, cô vừa bị bỏ rơi sao lại có thể vui vẻ như vậy? Kkhông phải là phát điên rồi chứ?
“Tiểu Giản, em không sao chứ...?” Quản lý nhìn cô hỏi.
Trên đầu Giản Tri Diên không biết từ lúc nào có một chú gấu trúc đen trắng, trông như mới được 3,4 tháng, lớp lông tơ hơi xoăn mềm mại bồng bềnh như đám mây. Cả người gấu trúc nhỏ nằm rũ rượi trong chiếc giỏ tre trang trí đầy hoa, đôi mắt đen tròn lay động như đang quan sát thế giới xung quanh.