Nhảy Qua Nhảy Lại Giữa Omega Và Alpha

Chương 4: Tiểu thiếu gia nhà họ Tô dùng nước hoa hiệu gì vậy nhỉ?

Học viện Audepas là một ngôi trường cao cấp nức tiếng gần xa, cũng là một trường đại học quý tộc trứ danh, học phí và phí sinh hoạt đều là một khoản chi không nhỏ.

Mặc dù đã có một số trợ cấp phúc lợi từ nhà trường nhưng vẫn có hạn. Vì vậy Trì Quy Chu phải vừa học vừa làm.

Vãn Nguyệt Cư là một quán ăn xa hoa, lương tháng cao, nghỉ luân phiên nhiều, còn cung cấp các bữa ăn cho người làm công, đây là một lựa chọn hấp dẫn. Chỉ là song song với việc đó, đối thủ cạnh tranh cũng nhiều hơn.

Trì Quy Chu mỗi ngày tan học đều đến đây làm thực tập không lương, chăm chỉ làm việc gần một tháng không phạm phải sai sót gì, cộng thêm trị giá nhan sắc cũng được thông qua, cuối cùng mới giành được cơ hội việc làm này.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cậu vượt qua thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức.

Trì Quy Chu thay đồng phục làm việc trong phòng thay đồ, gấp gọn gàng bộ quần áo mới mặc vừa nãy vào tủ quần áo cá nhân.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, cậu vẫn còn ngửi thấy mùi bánh kem dâu tây thoang thoảng như cũ.

—— Không biết tại sao, nhưng mùi hương này như dính vào da thịt, thay quần áo cũng không có hiệu quả tí nào.

Tiểu thiếu gia nhà họ Tô dùng nước hoa hiệu gì vậy nhỉ? Hương thơm giữ lâu như vậy, đã vậy còn đi kèm với hiệu quả hấp thụ.

Trì Quy Chu lặng lẽ cảm khái trong lòng. Không hổ danh là kẻ có tiền!

Cũng may là cuối cùng cậu đã xịt hương dâu tây, chứ không để cho mùi tỏi của người đàn ông tóc vàng toả khắp.

Dù sao thì mùi bánh kem dâu tây vẫn dễ ngửi hơn mùi tỏi mật đào.

Trì Quy Chu đảm nhận ca trực tiếp theo, vừa mới gấp quần áo của mình lại, thì cách cửa phòng thay đồ bên ngoài chợt nghe thấy có tiếng xôn xao to nhỏ.

“... Tầng ba phòng A1... Khách hàng rất tức giận…”

“.... Làm sao một việc nhỏ như đưa cơm lên lại có thể đưa sai món hả!”

“Khách hàng tâm trạng không tốt, xem ra món ăn đưa lên đã chạm vào điều kiêng kỵ…”

“Rắc rối chính là ba của vị khách đó cũng vừa tới... Biết nói thế nào đây?”

Ngay sau đó, cánh cửa phòng thay đồ đột ngột bị mở ra.

Một người phục vụ bước vào với vẻ mặt lo lắng, quần áo dính đầy vết bẩn của thức ăn. Người phía sau anh ta đeo biển tên quản lý nhà hàng, nét mặt âm u và nghiêm túc.

“Mau thay quần áo rồi đi xin lỗi khách!”

“...” Thấy tình cảnh như vậy, Trì Quy Chu yên lặng thu lại hơi thở, chuẩn bị im hơi lặng tiếng lẻn từ bên cạnh vào đại sảnh.

Chỉ là cậu chưa kịp ra tới cửa đã bị quản lý nhà hàng gọi lại.

“Cậu đợi chút đã.” Người quản lý nhà hàng đảo mắt nhìn Trì Quy Chu, đánh giá cậu một hổi rồi giơ tay ra hiệu, “Cậu đợi một lát nữa rồi đi cùng cậu ta đi.”

Trì Quy Chu dừng bước, có chút bất ngờ: “Ý ngài là tôi?”

“...Ừ. Lát nữa sẽ đi xin lỗi khách, cần gương mặt đại diện. Gương mặt này của cậu khá thích hợp, không quá cứng cũng không quá mềm.” Người quản lý nhà hàng xoa xoa thái dương, thở ra: “Bọn họ hẳn sẽ không làm khó cậu đâu.”

Trì Quy Chu: “...” Không quá cứng cũng không quá mềm là kiểu đánh giá gì vậy.

Cậu suy nghĩ một lúc, tạm thời hiểu được ý của quản lý —— Có lẽ là nói trị giá nhan sắc cậu phù hợp, không sắc sảo đến mức đổ thêm dầu vào lửa, cũng không mềm mại đến mức không có tí trọng lượng nào.

Nói cách khác, dáng vẻ rất phù hợp để trấn an cảm xúc.

Dẫu sao, bản thân là người mới vừa mới được chuyển thành chính thức, cậu không có quyền từ chối sự sắp xếp của người quản lý.

Vì vậy Trì Quy Chu ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh, chuẩn bị cùng nhân viên mắc lỗi đi đến phòng A1.

Tên nhân viên đó thay quần áo rất nhanh, chỉ là sắc mặt vẫn tràn đầy vẻ lo âu.

Người quản lý an ủi và trách cứ vài câu, nhân viên cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nét mặt.

Trì Quy Chu đứng sau quản lý và tên nhân viên đó, đi thang máy lên tầng ba.

Tầng một của Vãn Nguyệt Cư là đại sảnh, tầng hai là phòng thường, tầng ba là phòng VIP.

Trước đây Trì Quy Chu đều thực tập ở tầng một, cậu chưa từng lên tầng ba. Không phải ai cũng có thể lên được tầng ba.

Hôm nay gặp phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ngược lại chó ngáp phải ruồi, được lên một lần.

Thế nhưng, Trì Quy Chu cũng không có nhìn chung quanh đánh giá. Cậu thu hết sự tò mò, chỉ cụp mắt xuống, cầm chai rượu vang đỏ hảo hạng đã chuẩn bị sẵn trong khay, chậm rãi đi theo hai người.