Chương 6: Đi săn
Một buổi sáng như thường lệ ở siêu thị nhỏ Hoarong. Joon Seol A đẩy cửa bước vào. Cô niềm nở nở nụ cười tươi tắn chào mọi người trong siêu thị.
Đi đến quầy chế biến, nhìn thấy chàng trai đã đến từ sớm và đang làm việc chăm chỉ.
“A, Gyeong Su à, anh đến sớm thật đó. Hôm qua em ngủ hơi muộn nên hôm nay đến trễ một chút. Hì.” Joon Seol A nói bằng giọng vô tư đáng yêu. Khi cô nói, bộ ngực đẫy đà khẽ di chuyển theo càng như một chất đánh sâu vào thị giác.
Ngây thơ và quyến rũ, là dụ hoặc trí mạng của đàn ông.
Joon Seol A là một người biết lợi dụng ưu thế của bản thân để tìm kiếm lợi ích cho mình.
Đàn ông là loài động vật thị giác nhất trên hành tinh này.
Để khơi dậy sự chú ý của một người đàn ông, đôi khi chỉ cần một cái nhấp môi, một ánh mắt, hay một cử chỉ mang tính khiêu gợi là có thể dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ của họ.
Đa số đàn ông sẽ thích một cô gái đáng yêu và biết chiều lòng họ. Những cử chỉ nhỏ ngây ngô như bản năng sẽ khiến họ mất cảnh giác và chìm đắm vào đó một cách tự nhiên.
Người có định lực cao thì họ sẽ cho bạn những lợi ích nhất định, còn người có định lực thấp thì họ sẽ sẵn sàng làm tất cả vì bạn.
Nhưng chàng trai trước mặt cô lại không giống như những người khác. Hắn ta tự cô lập bản thân và từ chối giao lưu với mọi người xung quanh.
Hắn ta sẽ chỉ thơ ơ và đứng ngoài nhìn bạn, giẫy giụa, chết hay làm bất kể việc gì, hắn đều tỏ ra không quan tâm.
Giống như một kẻ ngoài lãnh địa.
Lee Gyeong Su ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
Rồi hắn lập tức cúi đầu xuống làm công việc như thường lệ của mình.
Mấy hôm trước cả hai vừa mới xé rách mặt nhau. Thế mà hôm nay cách cô ta hành xử lại như chưa từng có chuyện gì. Thật là một diễn viên giỏi.
Bởi vì hắn cũng vậy.
Phập phập phập
Tiếng dao đập vào thớt càng lúc càng mạnh như muốn đuổi người.
Cô gái chờ một lúc không thấy sự phản hồi đành gượng gạo rời đi.
Khi đến quầy thu ngân thì một chàng trai trẻ chủ động bắt chuyện với cô gái. Hai người trò chuyện với nhau một cách rôm rả và chàng trai trông có vẻ rất ngượng ngùng…___
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày hắn gặp lại Da Ah. Mọi thứ như trở lại vòng quay bánh xe trước đó của nó.
Có người thích ban đêm bởi vì đó là thời điểm dễ dàng thực hiện hành vi phạm tội. Thành phố mang vẻ đẹp phồn hoa sẽ phơi bày mọi tội lỗi của nó, khi mà ánh đèn đêm sáng lên. Trùm, cớm, tội phạm. Tất cả đều trở thành nô ɭệ của tiền bạc. Dưới sức nặng của đồng tiền, cái gọi là đạo đức sẽ được hạ đến mức thấp nhất, cuối cùng bị dẫm đạp không thương tiếc.
Lee Gyeong Su mặc trên mình một chiếc áo gió màu đen, chùm kín từ đầu đến chân, tay đút hờ vào túi quần, chỉ để hở một đôi mắt sắc lạnh như dao.
Hắn khẽ ngẩng đầu lên trời, thở ra một hơi, ha, không khí nhuộm đầy màu của tội ác, bắt đầu rồi. Cảm giác phấn khích này…
Hắn thích ban đêm, bởi vì… đó là lúc thích hợp để đi săn.
__
Trên một cung đường nhỏ, một chiếc xe chở hàng chục nghìn viên ma tuý đang lặng lẽ lăn bánh trong đêm. Đây là con đường quen thuộc mà mấy tên bán ma tuý phải đi nếu muốn vào trung tâm thành phố.
Trong xe, tên tội phạm đang hoà mình vào những bài quẩy Disco như để tận hưởng phi vụ gần như trót lọt này khi đã thuận lợi qua được hai chốt chặn.
Sau đợt này, hắn sẽ kiếm được ối tiền. Và các cô em xinh tươi ở động sẽ thuộc về hắn.
Hắn sẽ đá mụ già ở nhà, ném xấp tiền vào mặt mụ và yêu cầu li hôn. Cho cái tội dám khinh thường hắn.
Dưới đêm tối mờ ảo, chợt một bóng người xuất hiện ở đằng trước khiến hắn hoảng sợ trượt tay lái và đâm vào lan can đường.
Đầu hắn choáng lên. Hắn lảo đảo xuống xe muốn chửi chết mẹ tên nào thất đức đêm tối còn một mình lảng vảng ở đường lớn như cô hồn.
Hình như là một chàng trai, với dáng người cao gầy. Hắn nghĩ. Đối phương trùm kín người không thấy rõ mặt mũi, đang thong thả đứng đó.
Đang lúc hắn tức giận muốn đi đến đập cho tên kia một trận ra bã thì đột nhiên có một thứ gì sắc lạnh đâm vào bụng hắn. Hắn loảng choảng lùi lại rồi ngã uỵch xuống đất. Vết đâm rất có kĩ thuật khiến cho tên tội phạm không kịp ho he gì và lăn đùng ra chết.
Gyeong Su đứng đó hồi lâu, sau đó mới chậm rãi tiến lại gần, ngồi xổm xuống từ từ rút dao ra.
Cả quá trình mặt của hắn đều tỏ ra vô cảm.
Giống như công việc lóc xương cá hằng ngày…
Gyeong Su lặng lẽ nhìn chiếc xe rồi quay người rời đi. Chả mấy chốc cảnh sát sẽ đến và giúp hắn dọn dẹp cái thứ hủ bại này.
Đôi khi hắn nghĩ tại sao con người ta lại nghiện thuốc phiện đến thế, mặc dù biết được tác hại và tính hình sự khi dính dáng đến nó, nhưng họ vẫn bất chấp lao đầu vào. Với số vụ nhiều vô kể, hàng trăm, hàng nghìn đường dây.
Vô vàn câu hỏi hiện ra trong đầu. Nhưng đấy đơn giản chỉ để thỏa mãn tính tò mò của hắn.
Hắn nghĩ mình là một kẻ sát nhân khá cầu thị đấy chứ khi biết quan tâm đến các vấn đề của xã hội..