Thú thật thì, ngày hôm đó tôi với Vương Tử Sâm chẳng làm được gì cả, cũng chả thu thập được thêm thông tin gì về cái bí mật thầm kín mà chị Chi giữ trong đầu. Ngược lại càng ngày tôi lại càng ám ảnh về cú chạm môi ngày hôm đó. Hết cách, tôi cũng phải mua một đống đồ xin lỗi bạn chí cốt. Nhưng ngược lại trông cậu ấy lại vui vẻ đến lạ thường, vẫn nhận hết quà của tôi, rồi lại cùng tôi đi mua đồ ăn, thấy cậu ấy vui vẻ yêu đời như vậy, tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng, cảm giác tội lỗi đè nén lâu ngày cũng dần dần tan biến, mặc dù vẫn cảm thấy bất an một chút. Nhưng chắc là cảm xúc không tốt còn đọng lại thôi, không lý gì tôi lại để mấy loại lý trí rác rưởi đó ảnh hưởng đến Vương Tử Sâm được.
Nhưng sau cái ngày mà tôi gọi là ác mộng đó, Vương Tử Sâm càng ngày càng chạm vào tôi nhiều hơn. Hành động đó rung lên hồi chuông cảnh báo rằng tôi phải giữ khoảng cách với cậu ta. Với lại tôi cũng nghe Trần Chí nói rồi, hai thằng con trai mà chạm vào nhau, ôm hôn nhau, bóp mông nhau mỗi ngày thì không thể nào là trai thẳng được, hoặc không nhiều thì ít cũng có vấn đề. Chắc chắn là gay.
Gay...gay...gay...
Từ đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, bấy giờ mặc dù tâm trạng cực kỳ hốt hoảng, nhưng tôi lại đang ở trong biệt thự riêng của Vương Tử Sâm.
Để giải thích cho việc tại sao một thanh niên 17 tuổi lại được gia đình cấp cho hẳn 1 căn biệt thự riêng thì việc bố mẹ của cậu ta giàu có là không thể chối cãi. Nghe nói hồi xưa cô chú cùng nhau lớn lên, cùng nhau lập nghiệp, cùng nhau gây dựng cơ ngơi, trải qua bao nhiêu thăng trầm, tình yêu đến một cách đột ngột khi họ nhận ra mình không thể sống nếu thiếu đối phương. Sau đó để chiều lòng vợ yêu, chú Vương - chủ tịch điều hành chuỗi khách sạn danh tiếng đã mua tặng cho cô Vương rất nhiều nhà và xe như một minh chứng nhỏ nhoi cho tình yêu của họ.
Họ chuyển đến vùng ngoại ô - nơi nhà tôi sinh sống như một thú vui hưởng thụ cuộc sống. Nghe nói họ thừa rất nhiều nhà nên đã tiện tay vứt cho con trai vài quyển sổ đỏ ở chơi. Nghe thôi cũng thấy sặc mùi tiền rồi.
Tôi nằm trong vòng tay âu yếm của Vương Tử Sâm, lòng không khỏi hoang mang nhưng cũng rụt rè vô cùng. Tôi không dám nói thẳng với Vương Tử Sâm là chúng ta nên tách nhau ra một thời gian, tôi cần bình tĩnh để suy nghĩ lại tất cả những việc mà cậu đã làm với tôi như một thằng gay.
--------
Viết đến đây thôi, chap comeback sau hơn 11 tháng ở ẩn của tui. Mong quý zị đón chờ những phần tiếp theo.