Chỉ Thiếu Mỗi Việc Nói Tôi Là Thần Tiên Thôi

Chương 5: Anh ấy đã trở lại

Đúng 7:59 tối — chỉ còn một phút nữa là đến giờ vào trò chơi. Kỳ Thiên Hà nằm trên giường, vẫn giữ tư thế thư thái, yên lặng chờ đợi thời khắc ấy đến.

Một phút trôi qua dài đằng đẵng như một thế kỷ. Khi lần nữa tỉnh lại trong bóng tối, cậu thấy mình đang đứng cách một bức tường khoảng bốn mét. Trên tường treo một bức danh họa trị giá hàng chục triệu. Chân cậu trần trụi, dẫm lên thảm lông mềm đến mức kỳ lạ, cổ họng cảm thấy hơi khô.

Trong căn phòng xa hoa đến mức thái quá này, ngay cả ly nước cũng là đồ do nghệ nhân nổi tiếng làm riêng.

Kỳ Thiên Hà đưa tay chạm vào giấy dán tường — cảm giác hoàn toàn thật.

Cánh cửa chỉ khép hờ. Cậu bước ra, từ vị trí đầu cầu thang có thể nhìn thấy mấy người đang đứng dưới lầu.

Trên mu bàn tay mỗi người đều có một con số màu đỏ, biểu thị số lần đã vào phó bản. Con số ‘1’ đỏ chót trên tay Kỳ Thiên Hà như một sự lạc loài rõ rệt.

Cậu bắt đầu bước xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tôi cảm giác mình sẽ không được hoan nghênh cho lắm.”

Đối với những người chơi lâu năm, mỗi lần vào phó bản đều phải căng thẳng cao độ — ai mà có tâm trạng đi quan tâm một tân thủ dễ gây rối cơ chứ.

Giọng nói lạnh lùng của con vẹt vang lên trong đầu Kỳ Thiên Hà: “Tỷ lệ tử vong của phó bản dành cho tân thủ cực kỳ cao, đôi khi còn không đủ tư cách để làm pháo hôi.”

“Ồ?”

Không đủ cả tư cách làm pháo hôi?

“Trước đây từng có rất nhiều trường hợp bị xem là vật thế mạng.” Con vẹt tiếp tục: “Về sau bởi vì tân thủ thường vô tình thả ra mấy thứ dơ bẩn, khiến những người chơi khác sợ vạ lây nên dần dần hình thành một quy tắc ngầm — không hành động chung với người mới.”

Nói đến đây, nó dừng lại một lát: “Tự cầu phúc đi. Trong số những người ở đây, ít nhất ai cũng đã xuống phó bản lần thứ sáu, không ai coi trọng một thằng gà mới như cậu đâu.”

Dưới lầu.

Những người chơi ở đây đều có khả năng quan sát rất nhạy bén. Dù không nghe rõ Kỳ Thiên Hà đang lẩm bẩm gì, nhưng nhìn thấy môi cậu đang động thì vẫn đoán được cậu đang nói chuyện.

“Thằng này bị gì thế? Hay là bị dọa đến ngu luôn rồi?”

Lời chê chưa kịp buông xong đã bị người bên cạnh chặn lại: “Im miệng.”

“Là Kỳ Thiên Hà.” Một cô gái đột nhiên lên tiếng.

Gã đàn ông nhỏ con khi nãy mắng mỏ quay đầu lại, tò mò hỏi: “Cô quen à?”

Sau đó hắn nhận ra một điều kỳ lạ — ngoại trừ hắn, gần như sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi ít nhiều.

Căn biệt thự này xa hoa đến khó tin, cầu thang xoắn ốc kéo dài, trong lúc Kỳ Thiên Hà còn đang bước xuống, cô gái kia tranh thủ nói nhanh: “Nhà họ Kỳ mấy năm trước suýt phá sản, sau đó lại phát triển mạnh mẽ trở lại. Nhưng Kỳ Thiên Hà hoàn toàn không có ý định kế thừa gia nghiệp, mà chọn học ngành tâm lý học. Nửa năm trước, cậu ta mở một phòng khám tâm lý cao cấp.”

“... Chị tôi từng đến đó, trên tường có dán một câu.”

“Câu gì?”

“‘Trò chơi không đường quay lại, nhân gian phồn hoa đang độ.’”

Gã nhỏ con hấp tấp hỏi: “Rồi sao nữa?”

Cô gái lắc đầu: “Toàn bộ quá trình chỉ là buổi tư vấn tâm lý bình thường. Kỳ lạ ở chỗ là mỗi lần chị tôi bước ra từ đó, tinh thần đều cảm thấy nhẹ nhõm rõ rệt.”

“... Sau khi phòng khám đó khai trương, tôi từng nhờ người quen tìm hiểu về Kỳ Thiên Hà, phát hiện từ lúc nhà họ vượt qua khủng hoảng, cuộc đời cậu ta cứ như mở chế độ hack vậy, chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.”

Ánh mắt gã nhỏ con khóa chặt vào con số đỏ chói ‘1’ trên mu bàn tay Kỳ Thiên Hà: “Nghe vậy thì tám năm trước cậu ta đã là người chơi… Nhưng tại sao lại hiển thị là lần đầu vào game?”

“Các người lỗi thời quá rồi.” Một người đàn ông trung niên vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Giống như cái tên điên kia, cậu ta cũng là người quay lại.”

Lời vừa dứt như đập mạnh xuống lòng mọi người.

Mọi người ở đây ít nhiều đều nghe nói về thế lực tà ác đang nổi lên gần đây, nhưng chưa có nhiều va chạm, phần lớn vẫn là mấy hội lớn trên cấp cao đấu đá nhau. Với tư cách là người chơi tự do, họ có thể dùng đạo cụ tùy ý, nhưng đổi lại — thông tin luôn thua thiệt hơn thành viên hội nhóm.

Nhờ câu nhắc của người đàn ông kia, gã nhỏ con lập tức biến sắc. Nhớ lại vừa rồi mình còn nói xấu đối phương, hắn âm thầm cầu nguyện mong Kỳ Thiên Hà không nghe thấy.

Cậu cảm nhận được ánh mắt ngập ngừng và biến hóa của những người phía dưới, bước qua bậc thang cuối cùng, ngẫm nghĩ rồi chủ động chào hỏi: “Chào mọi người.”

Gần như cùng lúc, ba nam hai nữ phía dưới đồng loạt nở nụ cười, bước lên bắt tay cậu, đồng thanh nói: “Chào cậu.”

Kỳ Thiên Hà: “…”

Nhiệt tình như lửa, đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.

“Tôi tên là Hà Mạnh Lâm, gặp được nhau cũng là có duyên.” Gã nhỏ con vì chột dạ nên là người đầu tiên thể hiện thiện ý.

“Phùng Quân.” Một người đàn ông khác nói ngắn gọn.

Cô gái có lúm đồng tiền dịu dàng cười: “Tôi tên là Cô Cốc, tên hơi lạ một chút, cậu cứ gọi tôi là A Cốc.” Rồi cô quay sang giới thiệu người bạn hơi trầm mặc bên cạnh: “Đây là Thẩm Thiền.”