Thiên Sủng Kiều Kiều

Chương 5: Hắn quá hung dữ

Thang Ấu Ninh bị bắt chẹt, chu đôi môi mơ hồ nói không rõ, giải thích: “Chó con không biết mắng người, chó con rất dễ thương.”

“Tiểu ngốc tử cũng rất đáng yêu không phải sao? Ngươi còn giận dỗi cái gì?”

Bạc Thời Diễn bỏ tay ra, lấy khăn nhẹ nhàng lau đầu ngón tay mình, cảm xúc mịn màng biến mất không còn dấu vết.

“Hả?” Thang Ấu Ninh xoa xoa gương mặt non mềm của mình, rơi vào suy tư.

Nghe cũng hợp lý. Nàng không thích bị người ta kêu là tiểu ngốc tử, người khác phỏng chừng cũng sẽ không thích chó con.

Đã đề cập đến mùi hương, Bạc Thời Diễn từ tốn hỏi: “Trên người ngươi có túi thơm sao?”

Hắn hạ tầm mắt, dừng trên vòng eo chẳng tày gang của nàng, nơi đó có một cái túi tiền nhỏ.

Thang Ấu Ninh khó hiểu, lắc đầu, “Không có túi thơm.”

Bạc Thời Diễn biết nàng nhìn không hiểu ánh mắt của người khác, nói thẳng: “Bên trong túi tiền là cái gì? Lấy ra đây.”

“…… Là hạt châu.”

Thang Ấu Ninh một tay che nó lại, đôi mắt đen láy nhìn về phía hắn, mang theo chút cảnh giác.

Bạc Thời Diễn quả thực bị phản ứng này của nàng chọc cười: “Chắc là ngươi cảm thấy, bổn vương muốn cướp hạt châu của ngươi?”

“Không, không có……” Thang Ấu Ninh ngoài miệng phủ nhận, kỳ thật…… vừa rồi đúng là nàng có nghĩ như vậy.

Nàng do dự một chút, gỡ túi tiền xuống, từ bên trong lấy ra một hạt châu tròn màu san hô, mềm giọng nói: “Đây là phụ thân tặng cho ta.”

Bạc Thời Diễn duỗi tay, cầm viên châu đỏ trong bàn tay nàng ra vân vê.

Thấy thế Thang Ấu Ninh nóng nảy, đuổi theo tay hắn muốn đoạt lại.

Nhưng tay chân hắn dài, chỉ cần một tay là dễ dàng ngăn được nàng đến gần, hắn đưa viên châu kia lên mũi ngửi, không có mùi hương gì.

“Ngài nói sẽ không lấy…” Thang Ấu Ninh thở phì phì mà nhào tới, vô cùng bốc đồng, bò hẳn lên đầu gối của Bạc Thời Diễn.

Tư thế kia không khác gì một đứa trẻ bảy tám tuổi.

Đột nhiên ôn hương nhuyễn ngọc chui vào lòng, làm mũi của hắn suýt chút nữa chạm trúng chỗ không nên chạm, hương thơm lạ lùng kia càng thêm rõ ràng, xác thực là trên người nàng.

Bạc Thời Diễn thoáng một cái ngây người, hạt châu đã bị lấy về hơn nữa, tiểu cô nương còn dùng loại ánh mắt nhìn người xấu trừng mắt với hắn.

“Bổn vương không thiếu thứ này.” Hắn nói là sự thật.

Nhưng Thang Ấu Ninh đã không tin hắn, đôi bàn tay trắng nắm chặt lấy viên hỏa châu, trốn sang một bên.

Bạc Thời Diễn mím môi, ngón tay thon dài nhẹ gõ trên tay vịn ghế, quyết định dùng nhiều kiên nhẫn hơn đối đãi với tiểu cô nương này.

“Ngươi thích chơi hạt châu, bổn vương có thể cho ngươi mấy hộp.”

“Cho ta.”

Thang Ấu Ninh nhét viên hỏa châu vào trong túi tiền nhỏ của mình, rồi cự tuyệt: “Không được, chúng ta không thân không quen, ta không thể nhận.”

“Không thân không quen?” Bạc Thời Diễn nhướng mày sao: “Ngươi là người của bổn vương, sao có thể phủi sạch quan hệ được?”

Nàng là người của Vương gia?

Thang Ấu Ninh có hơi ngờ nghệch, ngẫm nghĩ rồi gật đầu một cái: “Nhũ nương từng nói, ta là thϊếp thất trong vương phủ.”

“Nên bổn vương cho, ngươi cứ nhận.” Hơn nữa mấy đồ chơi này nàng cũng thích.

“Nhưng vì sao ngài phải cho ta hạt châu chứ?” Thang Ấu Ninh lắc đầu, ngón út sờ sờ đai lưng đáp: “Vô công bất thụ lộc.”

“Ngươi còn biết những lời này?” Bạc Thời Diễn xưa nay tặng đồ chưa từng bị từ chối.

Hắn chậm rãi liếc nàng một cái: “Vậy ngươi ném hết mấy viên châu đó đi, bổn vương bồi thường cho ngươi một hộp khác.”

“Hả?” Thang Ấu Ninh lại ngớ người ra: “Ngài muốn ném hết ngọc châu của ta?”

Mới vừa còn nói sẽ đưa hạt châu cho nàng, trở mặt cũng quá nhanh đi.

Bạc Thời Diễn nhàn nhạt nói: “Vì muốn bồi thường cho ngươi.”

Thang Ấu Ninh nghe vậy, nhìu mày đứng lên, dùng sức xua tay: “Không được không được, không cần ném, không cần bồi thường.”

Bạc Thời Diễn duỗi ra tay, ấn người về lại chỗ ngồi, cười khẽ nói: “Bổn vương không muốn giải thích nhiều, nói ngươi cũng nghe không hiểu, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nhận đồ là được. Nếu không, hạt châu của ngươi, hay mấy món gì khác, đều sẽ bị vứt bỏ.”

Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy, cộng thêm ngữ khí trầm thấp, lọt vào trong mắt Thang Ấu Ninh, thật sự là còn đáng sợ hơn cả đích mẫu.

Hắn muốn vứt bỏ hết hạt châu của nàng, Thang Ấu Ninh không thể đồng ý: “Không được ném, không được! Ta nghe lời!”

Thấy nàng đã bị mình hù cho hốc mắt đỏ ứng lên, Bạc Thời Diễn biết dừng đúng lúc: “Nghe lời thì sẽ nhận được hạt châu mới, không phải ngươi thích cái này sao?”

“Thích……” Thang Ấu Ninh khẽ phụ họa một câu, nhưng lại không hề hứng thú.

Vương gia quá hung dữ, còn không nói đạo lý, nàng không thích người này.

“Biết nghe lời là tốt.” Bạc Thời Diễn hài lòng, bên cạnh hắn không nên có một con mèo nhỏ thích cắn người.

Cũng không cần người việc gì cũng hỏi.

*

Sau khi đã bớt đau đầu, Bạc Thời Diễn còn chưa uống ngụm trà nào, đã đứng dậy rời khỏi Trác Hòa Viện.

Việc đầu tiên hắn lắm sau khi rời khỏi chính là kêu Nhiễm Tùng đem trà lá đến Trác Hòa Viện.

“Bọn họ có gây phiền phức gì cho ngài không?” Nhiễm Tùng hoàn toàn không bất ngờ, ở Trác Hòa Viện thì làm sao có trà ngon.

Một tay Bạc Thời Diễn đặt sau lưng, dùng nửa mắt nhìn Nhiễm Tùng, không trả lời.

Nhiễm Tùng lập tức ngậm miệng, không dám đoán mò.

Nhưng mà… nhìn bước đi nhẹ nhàng đỉnh đạc của vương gia, không giống như bị chọc giận, có lẽ cơn đau đầu đã giảm.

Chủ tớ hai người trở lại Cẩm Tung Các, Bạc Thời Diễn kêu Mậu Lam tới, kêu gã phải người điều tra Trác Hòa Viện, chủ yếu tìm cho ra hương liệu mà Thang Ấu Ninh sử dụng.

“Dạ.” Mậu Lam không hỏi thêm câu nào, bất luận là điều tra ai, gã cũng sẽ làm tốt, lĩnh mệnh rời đi.

Bạc Thời Diễn gọi gã lại lần nữa, “Đến nhà kho chọn mấy hộp hạt châu ra đây.”

Mậu Lam là người giữ chìa khóa khố phòng, dù không dám nhận là biết rõ đồ đạc trong kho như lòng bàn tay, nhưng đại khái có gì không có gì gã vẫn nhớ rõ.

Gã khom người hỏi: “Vương gia cần hạt châu để sử dụng cho việc gì? Trân châu có được không?”

“Trân châu ngọc thạch đều được, đem đến Trác Hòa Viện…” Bạc Thời Diễn dừng một chút, ngước mắt bổ sung: “Sai một tiểu nha hoàn đưa đi.”

Tránh để mấy người này vô tình nhìn thấy mấy tư thế ngốc nghếch của người kia.

Chẳng lẽ nàng ấy thường xuyên chơi đùa trên hành lang vậy sao?

Mậu Lam chợt thấy mày của chủ tử nhăn lạu, cho rằng sự việc nghiêm trọng, không khỏi hỏi: “Người này rất nguy hiểm sao ạ? Có cần phái người theo dõi đặc biệt không?”

“Không cần.” Bạc Thời Diễn khoát tay, điều chỉnh mặt mày.

Mậu Lam không hiểu lắm, cầm chìa khóa đến nhà kho.

Gã lấy một hộp đại trân châu Nam Hải, một hộp Lưu ly châu trong vắt, hai sợi thủy tinh châu màu hồng phấn, đều là vật ngự tứ từ cung đình.

Gã cũng đem đến cho Vương gia xem qua, nhưng Bạc Thời Diễn còn không thèm nhìn, phất tay ý bảo trực tiếp đưa sang kia.

Mậu Lam cho gọi hai tiểu nha hoàn nhanh nhạy, gã dần dần nhận ra, Vương gia sai gã điều tra Thang di nương, có phải là vì nàng ta khả nghi hay không?

Hay là… cảm thấy hứng thú?

Trần quản gia cũng giữ chìa khóa khố phòng, khi biết được đều này, các nếp nhăn trên mặt ông đều dãn ra.

Vương gia sai người tặng đồ cho nữ quyến ở hậu viện, cho dù chỉ là hạt châu, không phải trang sức gì, nhưng cũng là xưa nay chưa từng có!

Ông vui mừng khôn xiết: “Có lẽ, vận may của Thang di nương đến rồi.”

Ông vẫn luôn cảm thấy Vương gia vốn phải luôn tự mình khắc chế, không gần nữ sắc, thật là quá khổ sở.

Đường đường là Nhϊếp Chính Vương, bên ngoài uy phong như thế nào không biết, nhưng trở về phủ vẫn nên có người thân, có con gái dưới gối mới là phúc.

Lão quản gia vui sướиɠ tìm Vương gia xin chỉ thị xem có cần di chuyển chỗ ở của Thang di nương đi một chút hay không, dù sao thì Trác Hòa Viện cũng hơi hẻo lánh, lượt đi lượt về hơi tốn thời gian.

“Di chuyển làm gì?” Bạc Thời Diễn ngước mắt nhìn: “Đừng làm chuyện thừa thải.”

Trần quản gia nghe thấy lời này không khỏi thở dài: “Vương gia nên nghe lão nô một lần.”

“Không cần nhiều lời.” Bạc Thời Diễn tỏ vẻ không muốn nghe.

Cho dù hắn có đói bụng ăn quàng, cũng sẽ không gặm một trái dưa ngốc.

Trần quản gia còn muốn khuyên bảo, lại chợt thấy mu bàn tay hắn có dấu răng: “Tay Vương gia bị làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Hắn không muốn gặm dưa, ngược lại bị dưa gặm trước một ngụm.

Trần quản gia niết râu hít một hơi, ai có thể cắn được trên bàn tay của Vương gia? Hay là……?!

Bạc Thời Diễn không nhìn nổi thái độ ‘trông thấy cây vạn tuế ra hoa’ của ai đó, tay gõ lên bàn một cái: “Trần Kính, ngươi không có việc gì sao?”

“Khụ.” Trần quản gia lập tức điều chỉnh thái độ: “Lão nô cáo lui.”

*

Ở Trác Hòa Viện, Tần bà tử còn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, khi đồ vật được đưa đến là Tư Vân nhận lấy.

Nàng vừa khϊếp sợ lại vừa vui sướиɠ, Vương gia sai thị nữ ơ Cẩm Tung Các đến đây tặng đồ, hay là bọn họ đưa sai rồi?

Đối với vẻ thụ sủng nhược kinh của Tư Vân, hai thị nữ liếc nhìn nhau, bật cười.

“Tỷ tỷ, sao mà sao được chứ. Nếu sai thì chúng ta sao có thể làm việc trước mặt Vương gia được.”

“Phải, chính là tặng cho Thang di nương không sai đâu.”

Tư Vân kinh ngạc vậy cũng đúng thôi, vì Thang Ấu Ninh không có nói chuyện này với nàng.

Lúc hai bên đang nói chuyện, đồng thời cũng mở hộp đựng ra, bên trong là những hạt châu đủ màu sắc bắt mắt, còn có trà lá loại tốt nhất nữa.

Một thị nữ giới thiệu đó là loại trà lá mà Vương gia thích uống nhất, nếu sau này hắn lại đây, nhớ lấy ra pha.

Trong lòng Tư Vân sợ hãi, nàng bị Vương gia quát một tiếng, không dám vào dâng trà… hiện tại là đang muốn truy cứu lỗi lầm của nàng sao?

Thị nữ thấy tinh thần Tư Vân hoảng hốt, Thang di nương lại ngây ngô, nhịn không được tò mò hỏi: “Trong viện có người khác nữa không?”

“Có.”

Tần bà tử lên tiếng, từ phòng phụ đi ra.

“Nhũ ngương, sao bà lại ra đây?” Thang Ấu Ninh có rất nhiều lời muốn nói với bà, nhưng sợ quấy rầy bà tĩnh dưỡng nên không dám, đến giờ đã ức chế đến sắp hỏng rồi.

Khí sắc của Tần bà tử khôi phục không ít, tóc tai được buộc gọn gàng, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng: “Cứ nằm nữa xương cốt sẽ rục mất, ta đâu có cao quý đến vậy.”

Bà thay Tư Vân tiếp đãi hai thị nữ, nói tiếng cảm ơn, rồi lại đích thân tiễn người ra khỏi Trác Hòa Viện.

Sau khi trở về, Tần bà tử gọi Tư Vân đến hỏi kỹ càng, muốn biết bà nằm dưỡng bệnh nhiều ngày qua đã xảy ra chuyện gì.

Viện nhỏ như vậy, Vương gia đến tất nhiên bà cũng biết, nhưng thân mang bệnh nên không dám xuất hiện trước mặt chủ tử.

Ngoại trừ chuyện lén qua lại thư từ, Tư Vân thuật lại hết mọi chuyện không chút giấu diếm, nói rõ từng chuyện một với Tần bà tử.

Cuối cùng nàng còn hớn hở nói: “Lần này xem như nương tử nhờ họa được phục, hoàn toàn lọt vào mắt của Vương gia! Viên trân châu lớn như vậy… hẳn vốn là vật dùng của mấy nương nương trong cung nhỉ?”

Nhìn viên Lưu ly châu trong vắt sáng ngời, Thủy tinh châu hồng hồng không chút tạp chất, đúng là bảo vật hiếm thấy, Tư Vân có cảm giác bản thân được mở rộng tầm mắt.

Tần bà tử nghe vậy, kéo Thang Ấu Ninh qua hỏi: “Nương tử có biết Vương gia sẽ tặng hạt châu cho người không?”

Tay Thang Ấu Ninh đang chơi đùa một con chim gỗ, nàng chậm rãi đáp: “Hắn có nói qua.”

“Vì sao nương tử lại không vui?” Tần bà tử vừa nhìn đã hiểu tâm tình của nàng, bà đẩy chiếc hộp gỗ khắc hoa văn tinh xảo lên trước: “Chúng nó không đẹp sao?”

Hai mắt Thang Ấu Ninh liếc qua, thò ngón tay chạm đến một cái, cảm giác lành lạnh, bóng loáng, trơn nhẵn, hai màu hồng trắng trộn lẫn với nhau, rất là đẹp mắt.

Nàng gằng từng chữ: “Hạt châu rất tốt, Vương gia không tốt.”

“Vương gia làm sao?” Tần bà tử nhíu mày, tâm tư tiểu nương tử thuần thiện, tuyệt đối sẽ không trách lầm người khác.”

Thang Ấu Ninh kể lại chuyện Bạc Thời Diễn “đưa” hạt châu, miệng nhỏ còn nghẹn ngào cáo trạng với bà vυ': “Hắn ta rất hung dữ, không lấy được thì vứt hạt châu của ta.”