Mấy Đời Bánh Đúc Có Xương

Chương 4

"Ta... muốn cái hang này biến mất".

"Sao ạ?"

"Điếc hết rồi à? Tháng sau mang thuốc nổ đến đây san bằng cái hang này".

Thứ gì đế vương đã muốn, thì nhất định phải có cho bằng được.

---

Lời nói thốt ra khiến cho ai cũng phải lặng người, nghĩ sao vậy trời? Hang động này lớn như thế, nom nhìn còn có khoáng sản quý giá. Muốn phá là phá sao được?

Với lại dù sao nơi này cũng là "nhà" của thiếu niên tóc vàng kia, nếu như lấy thuốc nổ san bằng hết tất cả thì cũng có hơi nhẫn tâm.

Hoàng thượng vậy mà lại muốn ra tay tàn nhẫn như thế.

===

Từ ngày đi săn trở về đến nay, ngoài việc triều chính thì Thiên An như kẻ mất hồn. Chuyện thị tẩm đâu thèm màng đến khiến các phi trong hậu cung sốt ruột hết cả lên, bọn họ sáng nào cũng đến tìm Thái hậu mách chuyện. Khóc lóc ỉ ôi làm đủ trò khiến cho bà ta nhức đầu chết đi được.

"Long thể bệ hạ bất an, hay có đau chỗ nào thì nói một tiếng. Ai da sẽ mời thái y đến thăm khám ngay".

"Nương nghĩ nhiều quá rồi, con hiện tại long thể rất tốt. Sao người lại hỏi con thế".

"Tốt mà mấy bữa nay không thèm thị tẩm ai, hay là con để tâm đến nữ nhân nào? Muốn đưa người ta vào cung mà sợ ta từ chối?"

Đứa trẻ này, tuy rằng không phải là con ruột của bà nhưng dù sao cũng do mình một tay nuôi lớn. Suy tư của hắn làm sao mà bà không biết được.

Cái biểu cảm ngắm hoa rơi mỗi sáng, cái biểu cảm cho chim ăn ngoài sân mà gương mặt thẩn thờ ấy y hệt đang nhớ nhung ai đó.

Với lại bà cũng lo lắm, hậu cung rộng lớn như thế mà đến bây giờ hoàng thượng vẫn chưa có đứa con nào nối dõi.

"Ba mươi tuổi rồi, nếu gạt bỏ cái thân phận cao quý là người đứng đầu một quốc gia thì con còn không bằng anh nông dân ngoài kia nữa. Nhìn xem kìa, mấy người đó còn trẻ đã có con đàn. Đủ nếp đủ tẻ, con cũng được năm sáu tuổi cả rồi. Nói thật, lúc ta bằng tuổi con thì tỉ tỉ Vân Hoa của con đã biết chơi nhảy dây với nô tì ngoài sân rồi".

Thiên An tra kiếm vào vỏ, cất nó vào chỗ cũ rồi quay sang nói với thái hậu.

"Nương đoán đúng một phần tâm trạng của con rồi đấy, đúng là con có đang hứng thú với một người..."

Rồi hắn ta kể lại chuyện mình gặp lúc đi săn, kể về cái hang đá nằm sâu tít trong rừng rậm. Với thiếu niên có mái tóc vàng rực rỡ như ánh sáng mặt trời.

Càng kể, gương mặt của Thái hậu càng trở nên khó coi vô cùng. Bàn tay đang cầm ly trà hơi run run, dường như đang cố gắng nhớ ra chuyện gì đó.

"Nói tóm lại là, con sẽ san bằng cái hang đó. Bắt người về đây".

"Không...con tuyệt đối không nên làm như thế!"

Hoàng thượng nhật mình, cảm thấy hơi khó hiểu với biểu cảm của Thái hậu lúc này.

"Con nhớ lúc bé, ta hay kể cho con nghe về câu chuyện giọt nắng từ trên trời rơi xuống không?"

Nói rồi, bà sai người hầu về phòng lấy một cuốn sổ mang qua phòng sách của hoàng thượng.

"Nghe cho kỹ này hoàng thượng, con gặp may rồi! Con đã chạm mặt với Thiên Tử, người đó sẽ thực hiện mọi ước muốn và nguyện vọng của con. Vậy nên không được làm gì khiến cho người đó hoảng sợ, chúng ta phải có chiến thuật rõ ràng để bắt người về cung con à".

Thân phận của Thái hậu thực sự cũng không hề tầm thường chút nào, vốn dĩ bà ấy được sinh ra trong gia đình có dòng máu của pháp sư cao quý. Và ma thuật được truyền lại cho đứa con gái của gia đình chứ không thể truyền lại cho con trai.

Trong quyển sổ ấy ghi đầy đủ và chi tiết về câu chuyện giọt nắng từ trên trời rơi xuống, một câu chuyện mà cứ ngỡ như chỉ có trong tưởng tượng.

"Gia đình ta đã ròng rã mấy trăm năm trời chỉ để đi tìm giọt nắng ấy, bởi vì có một lời sấm truyền rằng khi giọt nắng rơi xuống đất sẽ có một thiên tài được sinh ra và cứu vớt vạn vật thế gian này. Có lẽ con chính là người được chọn để gặp người đó...""

"Nếu hoàng thượng uống được máu trinh của Thiên Tử, sức mạnh sẽ được nhân lên gấp bội. Đánh trận nào là thắng trận đó, quyền lực được tăng cao thấy rõ và lưu danh mãi muôn đời".

Thiên An lúc này cười vui giống như bắt được vàng, vội vàng muốn lên đồ để đi sâu vào trong rừng tìm người thì bị Thái hậu cản lại.

Bà ấy có một kế hoạch... Một kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ để bắt sống Thiên Tử về đây mà không bị trầy xước chút nào.