Đứa con của trời chán nản ngồi trên ghế mà nghịch mấy bông hoa, mái tóc vàng mượt mà của cậu đã được tết lại gọn gàng hơn. Làn da trắng giống như ngọc càng khiến cậu yêu kiều và hút mắt người khác.
Quả là con chim phượng hoàng xinh đẹp bị nhốt trong cấm cung lộng lẫy, xung quanh bị bao phủ bởi màn đêm tỉnh mịch. Ngoài tiếng côn trùng và động vật lưỡng cư kêu ngoài vườn thì cậu hoàn toàn cô độc.
Cậu rất nhớ chú nai nhỏ của mình, nhớ nhà mình tới mức bức rứt cả người.
Ai đó cứu cậu ra khỏi đây với...
"Ầm...huỵch!"
Tiếng động bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ của Evy, cậu cảnh giác rồi bước ra, hé mắt mở ti hí cánh cửa gỗ. Bây giờ đã là nửa đêm, đã qua giờ ăn chiều từ lâu rồi vậy thì ai còn đến đây nữa chứ?
Thôi chết dở, hay là...Thiên An đã mò đến đây được rồi?
Thiếu niên thổi một làn gió vào chậu hoa đặt trên bàn, ngay lập tức đám hoa mẫu đơn biến thành một loại hoa có thuốc ngủ cực nặng. Cậu hái vài bông rồi đứng cạnh bên cửa chờ đợi.
Lộc cộc.
Giống như có tiếng ai đó đang lấy cành cây đập vào cửa, rồi là tiếng ọ ẹ quen thuộc. Giờ này đến đây không phải là nô tì, cũng sẽ là thái giám. Nhưng bọn họ sẽ mở cửa vào phòng luôn, chứ đâu có đời nào mà lịch sự gõ cửa như thế...
---
Nai con đứng bên ngoài đập cửa nãy giờ nhưng chẳng có ai ra mở, nó nghe rõ ràng được mùi của chủ nhân đang ở đây. Vậy chủ nhân đâu rồi nhỉ, sao không ra mở cửa cho em?
Thế là nó dùng sức, cánh cửa được chốt then cài cẩn thận mở bật ra. Chú nai tội nghiệp khụy gối ngã ngay trước mắt Evy khiến cho cậu một phen sửng sốt.
---
Nai nhỏ bị thương rồi.
Nhìn đôi mắt của nó, cậu biết nó đến đây để cứu mình.
----
Vết thương vừa mới được chữa trị xong, một người một vật len lén sự canh giữ nghiêm ngặt của quân lính gần đó. Một đường đi thẳng đến cửa phía Tây của hoàng cung.
Vốn dĩ thiếu niên biết đến con đường này là vì đã nghe đám nô tì xúm xít lại nó nghi chiếc vòng tay mới của đại tổng quản, bà ta thường xuyên đi ra khỏi cung bằng cổng phía Tây.
Nơi đó canh gác lỏng lẻo, buổi tối thậm chí còn chẳng ai thèm tới đó đi tuần tra nữa cơ.
Và đây chính là cơ hội để Evy chạy thoát nhanh nhất.
"Ta cũng có hơi lo, lỡ hôm nay xui xui có người canh chừng ở đó thì sao?"
Nai con tròn xoe đôi mắt, tự nhiên nó nảy ra một ý tưởng lớn mật.
*
*
"Nè hộ vệ kia ơi, nhìn xem hoa anh đào nở đẹp lắm này".
Evy quay trở về phòng mình, trước cửa phòng có một khoảng sân rất rộng rãi. Ở giữa còn có mấy cây hoa anh đào cổ thụ.
Mùa này là mùa thu, anh đào xơ xác sót lại là cành lá khẳng khiu khô héo vì đã rụng hết lá. Thiếu niên dùng sức mạnh của mình, thổi hồn cho nó. Ngay lập tức hàng cây hoa anh đào cổ thụ bật nụ, nở bung giữa trời mùa thu se se lạnh.
Và điều này ngay lập tức gây sự chú ý với tên lính đang đi tuần tra quanh đây, hắn dừng lại theo lời cậu và liên tục trầm trồ trước vẻ đẹp của hoa anh đào.
Trong lúc mất tập trung, thiếu niên đứng đằng sau đã cầm sẵn bông hoa có chứa thuốc ngủ cực mạnh mà mình đã tạo ra khi nãy.
Khi phấn hoa bay ra thì ngay lập tức tên kia dính đòn mà ngất xỉu tại chỗ, cậu lôi hắn vào phòng rồi lột hết quần áo. Thành công cải trang thành nội gián để đi ra ngoài.
"Ta muốn về nhà thì chỉ có trời mới cản được thôi nhé, tạm biệt cái l*иg giam đáng ghét. Ta về nhà đây!".
====
Nhưng mà trước khi Evy chạy trốn khỏi hoàng cung, cậu còn cảnh giác tới mức biến tất cả các bông hoa trồng trong vườn, tất cả các loại cây trong khuôn viên giam giữ mình biến thành hoa thuốc ngủ.
Cả cấm cung cứ như thế mà chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, để cho cậu yên tâm mà chạy trốn.
Nai con cõng chủ trên lưng, cứ như thế mà phi nước đại chạy một mạch về khu rừng quen thuộc của bọn họ. Bỏ lại phía sau là đống hỗn độn cùng với sự phẫn nộ tột cùng từ tên hoàng đế thối tha.