Cầu Xin Cô! Ly Hôn Đi

Chương 22: Nhớ lại

Nói chỉ cần An Khê đồng ý trở về, cô ấy nhất định sẽ dốc hết toàn lực để giúp An Khê trở lại giới giải trí. Mặc dù không thể đảm bảo cô sẽ hot thành đỉnh lưu, nhưng chắc chắn sẽ đảm bảo nguồn tài nguyên cho An Khê, cuộc sống no đủ.

Mấy năm nay Khúc U liều mạng diễn xuất, bâng giờ đã là nữ minh tinh hạng A. Lấy cúp ảnh hậu hai ;ần, muốn diễn xuất có diễn xuất, muốn nhan sắc có nhan sắc, địa vị lại vững chắc, nhân khí chỉ lên không giảm.

An Khê chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ gia nhập giới giải trí lần nữa. Thời gian trôi qua, những thứ như yêu hận tình cừu, du͙© vọиɠ dã tâm cô đều xem nhẹ hết.

Nhưng An Khê không muốn Khúc Tranh khó xử, cũng muốn tiếp tục làm nghệ thuận, thế nên cô cũng chấp nhận đề nghị của Khúc U.

Thứ sáu, ngày 23 tháng 10 năm 2026.

Tiết Sương Giáng.

Máy bay hạ cánh.

Hôm nay Bắc Thành hạ nhiệt, gió lạnh chỉ quét qua một cái đã khiến người ta muốn nổi da gà.

May là Khúc U đã sắp xếp xe ra sân bay đón người, sau đó thì đi thẳng về tiểu khu. Nói chung thì bọn cô chỉ xuống máy bay một lúc, cũng không lạnh nhiều.

Ngôi nhà ở tiểu khu này là do ba Khúc chuẩn bị cho Khúc Tranh từ mấy năm trước, hai trăm mét vuông, ngoài trời còn có một khu vườn nhỏ.

Bên trong vườn, dây Tử Đằng leo chằng chịt, cây nho leo tường đã kết quả, hoa Tường Vi cũng đang bung nở.

Xanh um tươi tốt, lại còn yên tĩnh.

An Khê rất thích khu vườn này.

Ngày thứ hai trở về nước, Khúc Tranh đưa Miên Miên về nhà họ Khúc ăn cơm, An Khê lấy cớ đau đầu không đi.

Cô biết Khúc U để ý quan hệ quá mức thân thiết giữa mình và Miên Miên, cũng nhớ rất rõ ân cứu mạng lúc trước của Khúc U và Khúc Tranh. Cho nên bây giờ nếu Khúc U muốn nhận con gái, An Khê cũng không có lý do gì mà không hợp tác.

An Khê thu dọn khu vườn nhỏ kia một chút, cô bỏ trống hai chỗ, chuẩn bị trồng hoa Tú Cầu.

Cô cuộn người trên ghế sofa, lướt lướt đặt mua hạt giống hoa Tú Cầu trên mạng.

Đi dạo một hồi trên các trang mua sắm, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên một cái. Bỗng nhiên ở xa xa trùng điệp, cô mơ hồ nhìn thấy nóc nhà Thiên Thắng Rose Bay.

An Khê dừng một chút, lập tức nở nụ cười.

Gần 6 năm rồi.

Đã 6 năm trôi qua.

Thời gian thật sự rất nhanh.

Trước kia cô cảm thấy nó rất chậm, bởi mình còn rất nhiều thứ không bỏ xuống được. Hiện giờ nghĩ lại, tự nhiên lại cảm thấy mình hơi ngu.

An Khê nhắm mắt lại, bỗng nhiên muốn đi tảo mộ mẹ.

Lúc trước sau khi mẹ qua đời, An Khê như điên như loạn, khóc ròng trong đêm tuyết. Ngày hôm sau đột nhiên sốt cao, nằm hai ngày mới hết.

Khi đó, tâm trạng cô rất cực đoan, thề rằng sau này mình sẽ không bao giờ về nước nữa, không gặp Sầm Khả nữa, vì thế nên cô chọn chôn mẹ ở nước ngoài. Sau khi làm xong việc ly hôn, bán hết tài sản, cô còn thuê nhà định cư gần nghĩa trang của mẹ.

Con người sống trên đời, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình, ai cũng không trốn được.

Nhưng cái chết của mẹ đối với An Khê, không chỉ là cô đã mất đi một người thân, mà là sự ràng buộc, kết nối duy nhất của cô với thế giới này.

Tự nhiên cô không thể tìm thấy lý do để sống nữa, cả người như đang lơ lửng giữa không trung, mờ mịt vô cùng, không nơi nương tựa.

Cô không còn luyến tiếc gì về thế giới này nưa.

Không ai quan tâm chuyện cô đói no, cũng không ai quan tâm cô sống hay chết.

Sự hối hận, đau đớn vì nghĩ mình đã hại chết mẹ khiến An Khê muốn đi tìm cái chết để giải thoát.

Lúc đó, cô đã thử tự tử ba lần.

Lần đầu tiên nhảy lầu, được Khúc Tranh cứu, cũng chính là khi đó, cô mới quen biết được anh.

Khúc Tranh có lòng kéo cô lại một phen, sau khi quen biết thì anh còn thường xuyên chăm sóc, nghĩ biện pháp đưa An Khê thoát khỏi sự tự trách vô tận kia.

Nhưng An Khê không thể thoát ra khỏi thứ đó được.