Xe đi qua giao lộ, Trần Lạc Mai giảm tốc độ, vòng qua chỗ đuôi hàng cây xanh, cẩn thận rẽ phải.
Ở chỗ đó, có mấy cái cây mới được trồng, cành cây trơ trụi, nhành cây non thò ra, cách cửa sổ xe chưa đầy một mét.
An Khê đang nhìn chằm chằm vào gốc cây, đuôi xe đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn. Sau đó thân xe mất khống chế mà trượt dài, cơ thể An Khê mất đà mà ngã mạnh về phía bên phải.
"Ầm" một tiếng, đầu xe rung lắc đυ.ng vào đài hoa ở bên cạnh, cành cây vốn được dựng thẳng lập tức đâm xầm vào cửa sổ xe.
An Khê mở to hai mắt, cảm giác như cành cây kia sắp đâm vào mắt mình.
Cô hét lên trong sợ hãi.
"Xoảng choảng" Cửa kính xe bị cành cây đè nứt, mấy con nhện đáng sợ trên cây theo đó cũng lả tả rớt xuống.
May mắn là kính xe không vỡ.
An Khê thở hổn hển, lúc này mới cảm nhận được đầu gối mình đau nhói. Lúc thân xe bị mất đà lao sang phải, đầu gối cô đập vào cửa xe, nhức đến tận xương.
An Khê nhẹ nhàng ôm đầu gối, sau đó ở chỗ bả vai và ngực cũng bắt đầu đau đớn, có lẽ là do bị dây an toàn siết.
Lúc rẽ phải, xe của cô bị một chiếc xe chạy quá tốc độ phía sau đυ.ng phải đuôi, khiến chiếc xe quay tròn, va đập thẳng vào hàng cây xanh.
Cũng may là chỉ đâm vào đuôi xe.
Trần Lạc Mai chỉ bị sây sát nhẹ không thương tích nặng nề gì, bà ấy vừa bình tĩnh lại đã lập tức nắm lấy cánh tay An Khê hỏi: "Con thế nào? Có bị thương không?”
"Cũng may..." An Khê trả lời, vừa nhấc mắt lên, cô đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe màu đen trông rất quen thuộc.
Đó là xe mà Sầm Khả thường ngồi khi đi làm.
Do giao lộ bất ngờ xảy ra tai nạn, xe của An Khê lại nằm ngang chắn giữa. Nên các phương lưu thông bắt buộc phải giảm tốc độ, từ từ đi vòng qua trước đầu xe của cô.
Lúc xe của Sầm Khả đi ngang qua, cửa sổ xe hạ xuống, An Khê lại nhìn thấy mặt Lý Mộ Tử.
Đầu xe An Khê đối diện ngay với cửa sổ chỗ ngồi của ả ta, xuyên qua kính chắn gió, Lý Mộ Tử có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trắng bệch kinh hoàng của An Khê.
Ả ta nhếch môi, đầu tiên là hả hê cười vui sướиɠ, sau đó lại kéo tay người bên cạnh ý bảo nhìn kìa.
Lý Mộ Tử hơi ngả người ra sau, nhường chút không gian, cũng để An Khê nhìn thấy mặt Sầm Khả.
Cô ta thờ ơ nâng mắt lên, lúc nhìn thấy An Khê, lông mày vội nhíu chặt lại, môi mím thành một đường thẳng. Trông giống như đang nhìn thấy thứ gì đó khiến cô ta rất là không vui, một giây sau thì lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
An Khê như muốn ngừng thở, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình rất đau.
Đau hơn cả những vết thương do cú va chạm vừa rồi.
Tuyết vẫn rơi dày đặc như trước, tung bay đầy trời. Tuy thời tiết lạnh lẽo u ám, nhưng đối với An Khê, ánh nhìn của Sầm Khả mới chính là thứ khiến cô muốn đóng băng chết lặng.
Chiếc xe kia băng băng qua giao lộ, hòa vào dòng xe đằng trước, sau đó biến mất trong làn tuyết rơi đầy trời.
Không dừng lại, cũng không nhìn lại.
"Rắc rắc — Xoảng" một tiếng, cửa kính xe đột nhiên vỡ vụn, từng mảnh thủy tinh vụn vỡ rơi đầy xuống, phủ hết lên người An Khê.
Không biết tại sao mà mu bàn tay An Khê lại dính máu, dòng máu đỏ thẫm kia càng lúc càng chảy nhiều thêm, dọc theo da thịt trắng nõn, chảy xuống chiếc nhẫn cưới màu trắng bạc.
Đỏ đến chói mắt.
Sau tai nạn, cửa xe bị đâm vào đài hoa mà vỡ tan nát, An Khê không thể mở cửa xe ra ngoài. Cộng thêm cái đầu gối đau nhói, chân phải không nhấc lên được, không có cách nào di chuyển.
Trần Lạc Mai đành phải khởi động xe, lái về hướng đối diện, sau đó dùng hết sức đẩy cửa xe ra.
An Khê cầm tay vịn trên nóc xe, vừa đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác được giữa hai chân mình ướt hết một mảng. Cô cúi đầu nhìn xuống, trên quần và trên ghế đều là những vết máu đỏ tươi.
Cô bị sảy thai rồi.