Sầm Khả nhíu mày, chán ghét hất tay An Khê ra.
"Cô vẫn nên đi trước đi, sau này cũng không cần đến công ty nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô ở chỗ này nữa."
An Khê cắn chặt răng, nhấc chân muốn đi, lại nhớ tới một cái tát trên mặt còn chưa trả. Thế là cô quay lại, sải bước đi về phía Lý Mộ Tử.
Khí thế của cô rất hung ác, Lý Mộ Tử có chút sợ hãi, tuy muốn chửi lại người kia. Nhưng lại bận tâm Sầm Khả đang ở đây, ả ta không dám lên tiếng lung tung, chỉ có thể bày ra bộ dáng tiểu bạch hoa.
"Sầm phu nhân, cô..."
"Bốp" Một tiếng, bàn tay An Khê đã đỏ bừng.
Lý Mộ Tử che mặt, mở to hai mắt, ả ta giận nhưng không dám nói.
"Trả lại cho mày." An Khê nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi vào thang máy, An Khê nhìn qua vách thang máy sáng như gương, nhìn nửa khuôn mặt sưng đỏ của mình. Tóc có chút rối loạn, buông xuống trước mặt, vẻ mặt cô rất uể oải, sắc mặt ảm đạm, y chang một oán phụ.
Thật xấu xí.
An Khê rũ mắt xuống.
Lý Mộ Tử là một ngôi sao đang trên đà tỏa sáng, nếu lúc trước nếu không kết hôn với Sầm Khả, có lẽ bây giờ An Khê cũng sẽ là một nữ minh tinh rạng rỡ như vậy.
Hơn 2 năm trước, khi nhận được điện thoại Sầm Khả yêu cầu kết hôn, An Khê đang chuẩn bị ký hợp đồng với công ty giải trí.
Khi còn học đại học, cô vì được đóng trong một bộ phim vườn trường thanh xuân mà được debut. Vì vậy nên được một vị đạo diễn phim thần tượng nổi tiếng nhìn trúng, công ty giải trí kia cũng chọn cô, đưa ra điều kiện ký hợp đồng rất ngon ngẻ, nhưng An Khê lại vì Sầm Khả mà từ bỏ.
Cô cứ thể mà vứt hết tiền đồ tương lai, lao về phía Sầm Khả như một con thiêu thân.
Lúc bọn họ kết hôn không cử hành hôn lễ gì, cầu hôn thì lại càng không. Sầm Khả chỉ phun ra một câu "Kết hôn đi", sau đó cùng trợ lý đi mua nhẫn cưới.
An Khê vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, trào phúng cười khẽ.
Cô vì Sầm Khả mà từ bỏ sự nghiệp, tiền đồ, bản ngã, kể cả tôn nghiêm. Nhưng bây giờ thì sao, cô nhận lại được gì?
Tất cả những nỗ lực của cô, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu "Chán ghét" hời hợt của Sầm Khả.
Ly hôn, sao cô có thể cam tâm mà ly hôn được chứ?
Cô không cam tâm, lại càng không nỡ.
Cô yêu Sầm Khả nhiều năm như vậy, sao nói dứt là dứt được.
Cái tên Sầm Khả đã khắc vào linh hồn An Khê, vùi vào xương cốt cô, muốn tách ra cũng không được.
An Khê trở về căn hộ thì nhận ra là mẹ mình chuyển đến.
Trần Lạc Mai cũng vừa đến không lâu, vali còn để ở cửa chưa thu dọn gì, lúc này bà ấy đang nói chuyện với bảo mẫu trong nhà.
Tối hôm qua Tô Lê Ngọc gọi điện thoại cho Trần Lạc Mai, nói về việc An Khê sắp thụ tinh ống nghiệm.
Một khi đã phẫu thuật cấy ghép, An Khê phải ở nhà nằm nghỉ ngơi trên giường, cần người chăm sóc chu đáo, mà Trần Lạc Mai vốn đã từng là người giúp việc, vừa hay có thể chăm sóc con gái.
Vì thế tối hôm qua Trần Lạc Mai đã thu dọn đồ đạc, buổi sáng cơm nước xong đã chạy tới.
"Tiểu Khê về rồi à?" Trần Lạc Mai bước nhanh ra cửa: "Tối qua phu nhân đã nói với mẹ... Mặt con bị sao vậy?"
An Khê nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Không sao đâu.”
Cô trốn tránh muốn lên lầu, lại bị Trần Lạc Mai ngăn lại.
Nửa mặt An Khê sưng đỏ, bộ dáng rất thê thảm đáng thương, Trần Lạc Mai thấy vậy vừa đau lòng vừa phẫn nộ: "Ai đánh, cô Sầm sao?”
"Không phải chị ấy!" An Khê lập tức phủ nhận: "Không liên quan đến chị ấy.”
"Cho dù không phải cô ta, nhưng chắc chắn có liên quan đến cô ta phải không?" Mạch não Trần Lạc Mai rất nhanh: "Có phải cô Sầm có người khác rồi đúng không? Con nhỏ tiểu tam của cô ấy đánh con phải không?"
Bị mẹ hỏi liên tiếp như vậy, sự tủi thân trong lòng An Khê không giấu được nữa, vành mắt cô đỏ bừng, nhưng vẫn khàn giọng phủ nhận: "Không có. A Kha không có ai bên ngoài hết!”
"Chắc chắn là có!" Trần Lạc Mai hiểu con gái mình, nhìn dáng vẻ của cô thì bà ấy biết ngay, Sầm Khả đã làm chuyện có lỗi với An Khê, nếu không con bé cũng sẽ không như vậy.
Bà ấy nhớ tới mấy năm nay con gái mình đã chịu bao tủi thân và nhục nhã từ Sầm Khả, lòng cũng đã sớm dồn lại một đống oán khí: "Cô ta đã như vậy rồi, con còn đi theo làm gì, ly hôn đi, cũng đừng sinh nữa, miễn cho khi sinh ra xong lại hối hận.”
An Khê không muốn cãi nhau với mẹ, càng không muốn nghe mẹ nói xấu Sầm Khả, cô hất tay bà ấy ra: "Đây là chuyện của con, mẹ đừng quan tâm.”
Nói xong, cô đi thẳng lên lầu.
Trần Lạc Mai rất giận, chỉ có thể phẫn nộ lặp lại câu nói cũ trăm lần: "Lâm An Khê, sau này chắc chắn con sẽ hối hận!"