Cứ như thể bà thực sự là nhân vật trong tiểu thuyết hào môn vậy.
“Thiếu gia chưa ăn sáng phải không?”
Dì Vương mở nồi, lấy ra một đĩa sủi cảo hấp: “Nào, ăn đi, món sủi cảo hấp mà cậu thích nhất đấy.”
Dì đẩy Thẩm Kiều đến bàn ăn, nhanh chóng pha cho cậu một chén nước chấm, thuận tay đưa cho cậu một đôi đũa.
Người thanh niên ngoan ngoãn cầm đũa lên, kẹp một cái sủi cảo.
Cậu ăn rất tao nhã, mái tóc dài không buộc lên, mượt mà rủ xuống phía sau, như lụa mềm mịn, kéo dài đến tận thắt lưng.
Màu tóc đen nhánh làm nổi bật làn da trắng của cậu.
Sự trắng trẻo ấy không phải do được nuông chiều mà có, là trắng do không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời lâu ngày, cơ thể suy nhược, yếu ớt.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo dài tay, cổ tay lộ ra mỏng manh đến thế, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, gầy đến không còn chút thịt nào.
Dì Vương nhìn thấy mà xót.
Dì làm việc đã lâu, những chuyện bẩn thỉu của nhà họ Thẩm, dì cũng biết ít nhiều.
Ngày thường, khi có người ngoài bên cạnh, dù dì đau lòng nhưng vì công việc của mình, dì không thể nói gì, chỉ có thể lén lút đưa cho cậu một ít thức ăn nơi không ai thấy.
Hôm nay cha mẹ Thẩm không có nhà, Thẩm Ngọc không ngủ đến giữa trưa thì không dậy, lòng thương yêu của dì không thể giấu được nữa.
Thẩm Kiều ăn đến nửa chừng, bát của cậu bỗng có thêm một quả trứng luộc đã bóc vỏ. Cậu ngẩng đầu lên, dì Vương mỉm cười với cậu.
“Ăn thêm một quả trứng nữa đi.”
Nghĩ một chút, dì lại đi đến tủ lạnh lấy ra một hộp sữa đặt bên cạnh cậu.
“Uống sữa, bổ sung dinh dưỡng. Còn muốn gì ăn nữa không, cứ nói với dì Vương, dì sẽ đi nấu cho cậu ăn.”
Thẩm Kiều không muốn ăn gì.
Cậu ăn hết đĩa sủi cảo này, lại nhét thêm một quả trứng vào bụng thì đã no.
“Cảm ơn dì Vương, nhưng mấy thứ này đã đủ rồi, cháu ăn no rồi.”
Thẩm Kiều đẩy hộp sữa về phía dì: “Cháu không uống sữa.”
Cậu không thích vị sữa tươi, uống không quen.
Cậu không uống, dì Vương cũng không ép, chỉ là nhìn cái đĩa trống, vẻ mặt dì có hơi lo lắng.
“Chỉ có bấy nhiêu sao đã no rồi?”
Con gái dì một bữa phải ăn ba bát.
Thẩm Kiều mỉm cười với dì: “Cháu ăn ít thôi, không ăn nhiều được.”
Khi cậu mới ngồi xe lăn luôn ăn không đủ no, đói mãi đói mãi thì dạ dày cứng đầu cũng bị bỏ đói đến nhỏ lại.
“Dì Vương! Dì đâu rồi?”
Bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của Thẩm Ngọc.
Thẩm Kiều giật mình.
Dì Vương vô thức thu dọn đĩa thức ăn trước mặt Thẩm Kiều, cất sữa vào tủ lạnh. Dì lau tay vào tạp dề, đi ra ngoài.
“Dì đây, sao hôm nay tiểu thư dậy sớm thế?”
Mặt Thẩm Ngọc trông mệt mỏi, vừa thấy là biết do không ngủ được, cô ta giơ tay ngáp một cái.
“Hôm nay tôi hẹn bạn đi chơi, làm chút đồ ăn sáng đi, tôi ăn xong sẽ đi luôn.”
Cô ta nói xong thì định lên lầu rửa mặt, nhưng liếc mắt lại thấy một bóng người trong bếp.
Khóe miệng Thẩm Ngọc hơi xụ xuống.
“Này!” Cô ta lớn tiếng: “Sao anh ta lại ở đây?”
Dì Vương có vẻ ngại ngùng: “Tiểu thư, thiếu gia chỉ là dậy ăn sáng thôi.”
“Ăn sáng?” Thẩm Ngọc cười khẩy: “Người như anh ta cũng xứng ăn sáng à?”
Thẩm Kiều đã quen với những lời lẽ độc địa của cô ta, còn dì Vương thì có vẻ e dè, vẻ mặt không đành lòng.
Nhìn khuôn mặt trong sáng của Thẩm Ngọc, dì không hiểu nổi tại sao cô ta lại có thể đối xử độc ác với chính anh trai mình như vậy?
Thấy Thẩm Kiều, Thẩm Ngọc không vội lên lầu nữa.
Cô ta bước vào bếp, đứng trước mặt Thẩm Kiều, khoanh tay, cúi đầu nhìn cậu.
“Anh chưa biết đâu, tôi sắp trở thành bạn gái của con trai út nhà họ Tống đấy. Nhà chúng ta xui xẻo bao lâu nay, cuối cùng cũng đến lúc may mắn rồi, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhờ vào tôi.”