Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 10.3

Ngu Tri Bạch xắn tay áo lên, mực đỏ thấm qua khăn giấy, bám dính vào ngón tay của cậu ta, khiến ngón tay trắng nõn cũng bị nhuốm màu đỏ.

May thay, sách bị mực bắn trúng chỉ là lớp ngoài cùng, các trang bên trong vẫn có thể dùng tiếp được.

Thấy người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, Ngu Tri Bạch ngừng động tác, cười ngượng ngùng với Thưởng Nam: “Xin lỗi, liên lụy đến cậu rồi.”

[14: Giá trị hắc hóa của nó không có biến động, không cần lo lắng.]

Thưởng Nam không nói gì, cúi xuống bàn mình tìm kiếm một hồi lâu, nhưng chẳng tìm được gì.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vài giây sau mới đứng dậy, vỗ vai Trương Hỗ: “Cậu có mực không?”

“Có chứ, làm gì vậy?” Trương Hỗ vừa đáp vừa lấy ra một lọ mực từ bàn mình, “Hàng nhập khẩu đấy, mượt mà không lem nhoè…”

“Cho tôi mượn.” Không đợi cậu ấy nói hết câu, Thưởng Nam đã thản nhiên cầm lấy lọ mực đen còn hơn nửa, rồi trực tiếp bước về phía Lỗ Dương.

Thưởng Nam vừa đi vòng né tránh các bạn học trong lớp, vừa mở nắp lọ mực ra.

Lúc này, Lỗ Dương đang cười đùa với cậu bạn ngồi trước mặt, hoàn toàn không để ý đến Thưởng Nam. Mãi cho đến khi người bạn đó nháy mắt ra hiệu với gã.

Gã còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thưởng Nam, thì trên đầu bỗng dưng có một cảm giác lạnh buốt tràn qua, tầm nhìn bị bao phủ bởi một màu đen kịt, mùi mực nồng nặc xộc thẳng vào mũi gã. Nụ cười trên mặt Lỗ Dương lập tức đông cứng lại, nắm đấm chậm rãi siết chặt trên đùi.

Mực đen từ mái tóc gã chảy xuống khuôn mặt, rồi từ cằm nhỏ xuống quần áo, gần như toàn bộ khuôn mặt gã đã bị biến thành màu đen, nhưng đôi mắt hung ác lại càng rõ rệt hơn.

Trương Hỗ nhìn Thưởng Nam: “Tôi… c.”

Mọi người xung quanh nhìn cảnh ấy, đến cả vẻ kinh ngạc trên mặt cũng quên không thu lại.

Thưởng Nam mặt không cảm xúc, từ tốn đổ hết chỗ mực lên đầu Lỗ Dương. Nghe tiếng mực chảy từ loạt soạt chuyển thành tí tách, lúc này cậu mới thong thả thu tay lại, hạ mắt nhìn Lỗ Dương đang giận đến run người: “Tôi đã bảo cậu rồi, đừng động đến cậu ấy.”

Lọ mực đã bị đổ hết sạch, Thưởng Nam nhẹ nhàng đặt chiếc lọ rỗng lên bàn Lỗ Dương: “Tặng cậu đấy.” Cậu khẽ nói.

Thưởng Nam thích Ngu Tri Bạch, chuyện này ai ai cũng biết, nhưng thích thì cứ thích, cậu chưa bao giờ can thiệp vào chuyện giữa Ngu Tri Bạch và Lỗ Dương. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc nhà Thưởng Nam và nhà Lỗ Dương vốn quen biết nhau, vì Ngu Tri Bạch mà xé toang quan hệ thì xem ra cũng không đáng.

Vậy mà hôm nay Thưởng Nam lại lật mặt, không hề nể nang Lỗ Dương chút nào.

Lỗ Dương đâu phải người dễ chọc, ngay cả giáo viên cũng không dám quản gã, chắc là lần này không thu dọn tàn cục nổi rồi?

Lỗ Dương cười khẩy, giơ tay dùng mu bàn tay quệt qua mặt.

“Mẹ kiếp!” Gã chửi thề một tiếng, đạp đổ bàn của bạn cùng bàn, nhặt lấy ống thép luôn để sẵn trong bàn rồi đứng dậy, bước về phía Thưởng Nam.

“Thưởng Nam.” Gã gọi đối phương từ phía sau.

Thưởng Nam xoay người, Lỗ Dương giơ ống thép lên rồi quất thẳng xuống Thưởng Nam.

Thưởng Nam hoàn toàn không tránh được, cậu nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên, nghĩ rằng bị đánh vào vai cũng đỡ hơn bị đánh vào đầu, nghĩ rằng lần này dù sao cũng có thể khiến giá trị hắc hóa của Ngu Tri Bạch giảm được 20 điểm, nếu không thì lỗ quá rồi.

Nhưng cơn đau dự tính không đến, Thưởng Nam chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua bên mình, tiếp đó là tiếng va chạm nặng nề vang lên, rồi ngay lập tức, cả lớp học rộ lên tiếng thét chói tai, cảnh tượng loạn thành một nồi cháo.

Thưởng Nam mở mắt ra, nhìn thấy Ngu Tri Bạch đang che cổ ngã xuống bên cạnh mình. Máu tươi chảy ra không ngừng qua kẽ tay cậu ta, khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy.

—— Lỗ Dương đã không đánh trúng Thưởng Nam, Ngu Tri Bạch lao tới chắn cho cậu. Nhưng vì Lỗ Dương ra tay quá mạnh, Ngu Tri Bạch ngã xuống đất, va phải cốc nước của một nữ sinh, chiếc cốc vỡ tan thành nhiều mảnh, Ngu Tri Bạch đúng lúc ngã lên đống mảnh vỡ đó.

Cả lớp học rối tung cả lên, người thì gọi cô giáo, người thì gọi 120, Trương Hỗ lại trốn dưới gầm bàn mà gọi cảnh sát.

Trong lúc hỗn loạn, Ngu Tri Bạch che cổ, cố gắng bò dậy, nhếch môi cười với Thưởng Nam.

“Cô giáo đến rồi, cô giáo đến rồi!!!” Có bạn học trong hành lang hét lên.

Đầu óc Thưởng Nam rất loạn, sau khi nhìn thấy nụ cười của Ngu Tri Bạch thì càng rối loạn hơn. Cậu còn chưa kịp tiến về phía Ngu Tri Bạch, thì thấy đối phương nhắm mắt lại, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Học sinh vừa hét “Cô giáo đến rồi” lại càng dùng giọng điệu khản đặc gào lên thê thảm: “Bạn học Ngu Tri Bạch ngất xỉu rồi!!! Gϊếŧ người rồi gϊếŧ người rồi!!!”

Thưởng Nam, người biết rất rõ Ngu Tri Bạch không thể chết được: “…”