Trưởng Công Chúa Và Hậu Cung Của Nàng

Chương 1: Gióng trống khua chiêng

Vào tháng Tư cuối xuân, kinh thành đã hơi nóng. Những cành liễu hai bên đường tươi tốt, sẵn sàng bước vào mùa tiếp theo.

Sự yên tĩnh của buổi sáng sớm bị phá tan bởi tiếng pháo nổ. Sau đó là tiếng cồng chiêng, tiếng trống rền vang. Người dân đổ xô ra khỏi nhà, chen chúc bên đường để nhìn xung quanh.

Hôm nay là ngày Phó Tri Huyền Phó đại nhân kết hôn. Nửa tháng trước nhà họ Phó đã thông báo khắp kinh thành rằng họ sẽ tổ chức tiệc liên tục. Tất cả người dân trong thành đều có thể đến. Không những họ sẽ được chiêu đãi bằng đồ ăn ngon và rượu ngon mà còn có thể nhận được phong bao lì xì tiền thưởng.

Nhà họ Phó luôn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng hôm nay họ lại gióng trống khua chiêng như vậy, cho thấy họ hài lòng với cuộc hôn nhân này như thế nào.

Có thể không hài lòng sao? Nửa năm trước Phó đại nhân vẫn là vị hôn phu của Trưởng công chúa Phùng Nhạc Chân. Hắn rõ ràng tài đức vẹn toàn, cùng với Kỳ Cảnh Thanh con trai của trấn biên hầu Doanh Quan cũng được xưng là song tuyệt của Đại Càn. Nhưng bởi vì quy tắc phò mã không được tham gia chính sự, nên hắn chỉ có thể lãnh chức quan biên soạn sách nhàn tản trong triều.

Nửa năm trước hành động làm phản của Trưởng công chúa bị hắn phát hiện. Hắn không vì tình riêng tự mình đứng ra xác nhận. Hôn sự do Tiên đế đích thân định ra tự nhiên cũng thất bại. Đương kim Hoàng thượng lại chọn vợ mới cho hắn một lần nữa, chính là cô nương nhà họ Lương sắp cưới hôm nay.

"Cô nương nhà họ Lương này vốn có tiếng hiền lành, dịu dàng hiểu chuyện, hiếu thuận với người lớn, chuyện quản gia lại càng giỏi. Phó đại nhân cưới nàng, ngày sau nhất định có thể cầm sắt hòa minh vợ chồng ân ái."

"Thật ra Trưởng công chúa điện hạ cũng không có gì xấu. Thân phận cao quý dung mạo khuynh thành, chỉ tiếc dã tâm quá nặng, lại là người mạnh mẽ, thật sự không thích hợp cưới về nhà. Nữ nhân mà, có thể giúp chồng dạy con là được rồi. Cả ngày nghĩ đến việc tranh quyền đoạt thế làm gì không biết nữa."

"Trưởng công chúa mà ngươi cũng dám bàn tán, không muốn sống nữa hả?"

"Sợ cái gì, nàng ta làm phản, chứng cớ rõ rành rành. Bây giờ chỉ đợi hôn sự của Phó đại nhân vừa qua là định tội rồi. Nàng ta còn có thể lật trời chắc?"

Đội ngũ đón dâu từ nhà họ Phó mênh mông cuồn cuộn đến. Tiếng nhạc mừng càng lúc càng lớn. Dân chúng thò đầu ra đều muốn nhìn chú rể mới ngày hôm nay.

So với con đường dài vốn đã có phần nóng nực, thiên lao dường như vẫn bị bao phủ bởi một lớp tuyết quanh năm không bao giờ tan, lạnh lẽo như hầm băng. Những âm thanh mơ hồ từ xa truyền đến làm nổi bật lên sự yên tĩnh của nơi này.

Phùng Nhạc Chân mặc đồ trắng, ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần trên giường trong phòng giam. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp chiếu vào mặt, hàng mi dài tạo thành một bóng mờ dưới mắt nàng.

Phòng giam yên tĩnh bị tiếng bước chân phá vỡ, tiếp theo là tiếng chìa khóa mở khóa. Phùng Nhạc Chân nghe tiếng ngước mắt lên thì thấy người quen cũ từ trong cung tới.

"Trưởng công chúa điện hạ." Lý Đồng cung kính hành lễ. Vết chân chim ở đuôi mắt và thái dương hoa râm của hắn gần như nối liền thành một đường.

"Sao hôm nay lại là Lý công công đưa đồ ăn sáng vậy," Phùng Nhạc Chân liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong tay hắn, "Tiểu Linh Đang đâu?"

Từ lúc nàng bị giam cầm trong cung tháng 8 năm ngoái, luôn là một thiếu niên che mặt phụ trách một ngày ba bữa của nàng. Bởi vì hắn không chịu báo tên tuổi cho nàng biết, trên eo lại treo một chuỗi chuông. Nên nàng dứt khoát đặt biệt danh này cho hắn.

Lý Đồng tránh không trả lời câu hỏi của nàng: "Đáng lẽ nên tới bái kiến điện hạ sớm hơn, chỉ là vẫn không có cơ hội."

"Cùng ở trong cung hơn nửa năm không có cơ hội. Hôm nay bổn cung tới thiên lao, công công ngược lại có cơ hội." Phùng Nhạc Chân nhếch môi mỉm cười.

Lý Đồng cũng cười cười, đặt thức ăn trong hộp lên bàn.

Bánh mứt táo củ từ, canh hạt sen, bồ câu sữa hầm, tôm bóc vỏ Long Tĩnh. Tuy rằng chỉ có bốn món ăn, nhưng đều là món nàng thích khi còn nhỏ.

"Điện hạ, xin mời." Lý Đồng cung kính mở miệng, giọng nói the thé đặc trưng của thái giám.

Trong ngoài phòng giam yên tĩnh như chết, như thể đã hoàn toàn bị khống chế. Nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng kèn giống như bùa quỷ đòi mạng.

Phùng Nhạc Chân tĩnh tọa một lát, rồi thong thả vuốt vuốt quần áo đứng dậy. Rõ ràng thân hãm trong lao tù, quần áo trắng giản dị không trang điểm, nhưng khí thế và tự phụ trên mặt vẫn không giảm nửa phần. Lý Đồng nhìn thấy cũng nhịn không được lui về phía sau một bước.

"Công công, chia thức ăn." Phùng Nhạc Chân bình tĩnh sai khiến vị thái giám già hầu hạ hai đời Hoàng đế này.

Lý Đồng đồng ý một tiếng, lập tức xắn tay áo lấy đũa, tỉ mỉ múc cháo gắp rau cho nàng.

Phòng giam yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhẹ.

Phùng Nhạc Chân đột nhiên hỏi: "Lần này Lý công công phụng mệnh ai mà đến?"

"Điện hạ, mời dùng bữa." Lý Đồng buông đũa xuống.

Phùng Nhạc Chân liếc hắn một cái, cũng không hỏi nữa.

Ăn cơm xong, Lý Đồng bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn. Tiếng nhạc mừng xa xa xuyên qua vách tường dày đặc, lại truyền vào lần nữa.

Phùng Nhạc Chân nghiêng tai nghe một lát, nói: "Thiên lao tại thành đông, nhà họ Phó và nhà họ Lương tại thành tây. Một đông một tây, ở giữa là toàn bộ kinh thành mà tiếng nhạc mừng lại truyền tới. Chẳng lẽ là nhà họ Phó diễu phố à?"

"Thưa điện hạ, đúng vậy." Lý Đồng trả lời.

"Kết hôn mà diễu phố thì phải chuẩn bị đầy đủ tiền thưởng, yến tiệc liên tục cũng không thể thiếu. Có phải bây giờ người dân cả thành đều vui mừng cho Phó Tri Huyền không?"

Lý Đồng: "Đều là tục nhân cả."

Phùng Nhạc Chân nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.

Nàng và Lý Đồng đồng thời nhìn về phía cửa lao.

Một lát sau có tiểu thái giám vội vã chạy tới: "Lý công công, có người xông vào thiên lao!"

Đôi mắt Phùng Nhạc Chân khẽ động.