Lê Vạn đứng bên ngoài vừa sốt ruột vừa bực, bình thường Six khá là khôn ngoan còn có chút ngông cuồng, nhưng những lúc như thế này hắn cứ luống cuống làm mọi chuyện rối loạn.
Lê Vạn gào lớn: “Muốn cứu người thì mở cửa nhanh lên, cậu quên mất chức năng đó rồi hả? Thông não lẹ giùm.”
Lạch cạch.
Cửa cơ giáp mở ra cảnh tượng bên trong khiến vị tiến sĩ lâu năm như Lê Vạn cũng phải bàng hoàng.
Cô gái nằm trong lòng Six cả mặt đều là máu, rũ rượi như xác chết.
Lê Vạn tức đến mức mặt đỏ bừng, quát: “Cậu lại hại người ta, cậu có biết cô gái này và cậu có sự kết đôi hoàn hảo đến thế nào không hả?”
Six nào còn quan tâm đến chuyện đó, hắn thấy Lê Vạn cứ trừng mắt nói mấy lời vô nghĩa liền ôm Lâm Cát Hạ nhảy khỏi cơ giáp.
Nhân thạch vừa lúc bị hạ hết, phòng tuyến bảo vệ được lập lại, các Chiến cơ đều vào trạng thái thả lỏng, liền nhìn thấy cảnh Six nhảy khỏi cơ giáp ôm theo một cô gái cả người toàn máu me.
“Six lại hại một người nữa rồi!”
“Là cô nàng ngu ngốc nào cố chấp kết đôi với Six vậy?”
“Đáng đời, biết Six là Chiến cơ tử thần còn nhảy vào khoang lái của anh ta thì nên lãnh hậu quả thảm hại như thế.”
Các Chiến cơ liên tục thảo luận với nhau.
Nhóm Chiến cơ nữ không giấu nỗi ghen tị.
“Cô ta là ai vậy? Sao lại lắm đứa con gái trơ trẽn thế nhỉ?”
“Hừ, thứ đó chắc không sống nổi!”
Six ôm chặt Lâm Cát Hạ chạy một mạch về phía đội hỗ trợ.
Ôm Lâm Cát Hạ và chạy, nhưng hắn không để ý đến bước chân của mình, đầu óc liên tục tự hỏi: Mày đang làm gì vậy, cô ta chỉ là kẻ muốn đâm đầu vào chỗ chết như mấy cô gái khác thôi mà, cô ta có chết đâu liên quan đến mày, sao mày phải gấp gáp?
Nhưng chân hắn vẫn chạy, còn chạy cực nhanh. Khi bị cản lại bởi đội ngũ của Đàm Khanh, Six nhét người vào tay hắn, gấp gáp thúc giục: “Mau cứu… cứu cô ấy.”
Hắn thở gấp từng hơi nặng nhọc.
Đàm Khanh theo phản xạ đỡ lấy người, nhưng không để ý ai trên tay mình, chỉ mải miết nhìn biểu cảm có một không hai của Six. Đây là Chiến cơ tử thần, bị thương cũng chẳng bối rối, có chuyện gì cũng đi từ từ đây ư?
“Này anh còn đứng ngu nữa là cô ấy sẽ chết đó!” Six thấy Đàm Khanh cứ ngu ngơ nhìn mình, nhịn không được đá nhẹ vào chân hắn.
Đàm Khanh lấy lại tinh thần nhìn xuống Lâm Cát Hạ, giật mình với tình trạng của cô vội vàng ôm bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Six chạy theo muốn cùng vào, Đàm Khanh không nể ngang đưa cao một chân giữ Six lại. “Ở ngoài, không phận sự miễn vào.”
Nói xong liền thu chân đóng sầm cửa lại.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, là tiến sĩ Lê Vạn đang chạy tới, sức của ông nào bằng lũ trẻ, theo được Six đến đây gần như hết hơi.
Ông dựa vào tường nhìn Six, miệng mở ra đóng lại, ngoi ngóp như cá mắc cạn, phải mất vài phút ông mới quay về trạng thái bình thường. Vừa khỏe Lê Vạn liền sạc Six một trận.
“Cậu có biết mình khó tìm được bạn đồng hành đến thế nào không? Mấy cô lần trước ngỏm cũng thôi đi, cô lần này có chỉ số kết hợp với cậu cao như vậy mà cậu không chịu bảo vệ. Cái thằng già này, cậu muốn ế cả đời à!”
Lê Vạn chửi loạn lên.
Six vẫn im lặng nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, lòng hắn còn ngổn ngang hơn câu chửi xưng hô loạn xạ của Lê Vạn. Lâm Cát Hạ xuất hiện bất ngờ, cho hắn sự bất ngờ và cũng ngất đi trong bất ngờ. Hôm nay có quá nhiều bất ngờ nên đầu óc hắn hơi rối bời, thành ra chẳng buồn quan tâm tới người bên cạnh.
Lộc cộc.
Lại thêm một loạt tiếng bước chân đi vào, lần này thu hút được Six. Hắn nhìn qua vừa thấy người tới mày liền nhíu chặt có vẻ không hài lòng. Bên cạnh Lê Vạn cũng không mấy vui.
“Bộ trưởng đến đây làm gì?” Lê Vạn lên tiếng.
Bộ trưởng Bộ tác chiến nhìn Six rồi chuyển ánh mắt qua phòng phẫu thuật đang sáng đèn, lạnh lùng ra lệnh: “Người bên trong, xử lý đi.”
Lê Vạn trừng mắt. “Bộ trưởng nói gì? Sao lại xử lý, là xử lý kiểu gì?”
Ánh mắt Bộ trưởng lạnh băng nhìn Lê Vạn: “Gϊếŧ cô ta đi, cô ta và Six không thể kết hợp.”
“Tại sao?” Lê Vạn gào lên, mắt đỏ quạch. “Cô ấy là cô gái hợp với Six nhất từ trước tới giờ, một Chiến cơ hiếm gặp như vậy anh lại muốn gϊếŧ, anh đang nghĩ gì thế hả?”
Bộ trưởng thản nhiên đáp: “Tôi không điên, Six chỉ có thể kết đôi với người phù hợp, thứ không rõ xuất thân không thể dính dáng đến cậu ta.”
Six nghiêng đầu nhìn Bộ trưởng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.