Phó Trung Nhân được mệnh danh là chàng trai đẹp đứng top đầu của trường Quân đội khóa 299, dù hắn có nhuộm quả đầu vàng chói như dân danh chị vẫn khiến bao cô gái mê mẩn, muốn được mập mờ với hắn trong quá trình học tập. Lâm Cát Hạ thì ngược lại, cô ít nói, trầm tính, nhan sắc cũng chỉ ở hàng trung bình, nếu không có mối quan hệ bạn cùng lớp cùng bàn chưa chắc Phó Trung Nhân đã biết cô.
Gia thế của Phó Trung Nhân cũng hơn hẳn cô, hắn sống tại Trứng Rồng số 2, đó là nơi dành cho các hộ giàu có và có đóng góp rất nhiều cho đế quốc. Một người như thế Lâm Cát Hạ không bao giờ nghĩ hắn sẽ thích mình, dù Phó Trung Nhân thích nói chuyện, trêu chọc cô thì Lâm Cát Hạ cũng chỉ nghĩ hai người là bạn.
Các bạn nữ trong khóa đều nhìn cô, ánh mắt họ tựa như tia laser quét qua làm cô khó chịu.
Cánh tay Phó Trung Nhân vẫn đang vươn ra trước mặt cô, hơi run, hắn cũng hồi hộp và lo lắng. Lâm Cát Hạ cắn môi nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ý hỏi: vì sao lại là tớ?
Nhưng Phó Trung Nhân chỉ cười, nụ cười kia thúc giục cô nhanh nắm lấy tay hắn.
Tiến sĩ Lê Vạn thấy cô chần chừ bèn lên tiếng: “Cứ thử đi, chưa chắc đã hòa hợp, đừng quá lo lắng.”
Lâm Cát Hạ không có cớ từ chối, bèn đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay Phó Trung Nhân.
Phó Trung Nhân cười tươi, nắm chặt tay cô như thể sợ cô chạy mất, hưng phấn liếʍ môi nói: “Tớ mong chúng ta có thể thành bạn đồng hành.”
Lâm Cát Hạ cười mỉm, gật nhẹ đầu, nếu thật sự thành đôi với cậu ấy, cô nhất định sẽ xem cậu như bạn đồng hành kiêm bạn đời tương lai, nhưng nếu không thành chuyện hôm nay cô nhất định sẽ quên đi, Lâm Cát Hạ cô là thế, không bao giờ mất thời gian với mối quan hệ không hợp tinh thần lực, dù đó có là chàng trai đẹp và giàu cỡ nào đi nữa.
Cả hai cùng đi tới ngồi vào ghế, mũ trắng được kéo xuống, thiết bị tiến hành đo lường kiểm tra. Thời gian trôi đi, hai phút, ba phút rồi tới năm phút nhưng chiếc mũ bên trên vẫn không có hiện tượng gì. Sáu phút sau mọi người trong phòng bắt đầu sốt ruột. Tiến sĩ Max đang xem màn hình nhíu mày, đường biểu đồ biểu thị cho tinh thần lực của hai người đang nhảy loạn.
Cơ thể Lâm Cát Hạ và Phó Trung Nhân xuất hiện hiện tượng run nhẹ.
Tiến sĩ Lê Vạn vội vàng tiến lên ấn nút dừng, mũ trắng kéo lên, các dây cố định tách ra trả lại tự do cho hai người.
Tình trạng của Lâm Cát Hạ và Phó Trung Nhân khiến mọi người lo lắng, mặt cả hai trắng bệch, môi tím tái, cơ thể run nhè nhẹ, đồng phục trên người đều bị mồ hôi thấm ướt.
Phan Ánh Nguyệt vội vã đi tới nâng Lâm Cát Hạ đưa cô ra khỏi ghế. Cao Bin nhanh chóng kéo một chiếc ghế tựa thoải mái tới để Lâm Cát Hạ ngồi xuống. Khi kiểm tra tinh thần lực, đa số người bị tổn thương nhiều nhất là phái nữ. Phó Trung Nhân không kiệt sức đến mức mơ màng như Lâm Cát Hạ, hắn vẫn tỉnh táo, nên không ai tới hỗ trợ đưa hắn ra khỏi ghế kiểm tra.
Phó Trung Nhân nhìn chằm chằm Lâm Cát Hạ, ánh mắt không thể tin tinh thần lực của họ không hòa hợp, điều này đồng nghĩa với việc cả đời này hắn sẽ không bao giờ có được cô, cô sẽ thuộc về một người khác, bản thân hắn cũng sẽ đồng hành với một người con gái khác.
“Đáng tiếc hai cháu không hợp nhau.” Lê Vạn lên tiếng.
Phó Trung Nhân cắn môi bước xuống khỏi ghế, hơi lảo đảo nhưng không ngã. Hắn nhìn về phía Lâm Cát Hạ, không cam lòng lại chẳng thể làm gì khác.
Sau khi đôi Lâm Cát Hạ kiểm tra không thành, những người còn lại chẳng dám tự ý xin ghép cặp, tất cả đều nhìn về phía tiến sĩ Lê Vạn. Ông kiểm tra danh sách.
“Còn ai muốn ghép đôi nữa không?” Tiến sĩ Lê Vạn lên tiếng hỏi, nhìn các Chiến cơ trẻ.
Tất cả đều lắc đầu.
“Nếu vậy chúng ta làm theo lệnh cũ, trong đây có số liệu tinh thần lực của các em, giờ ta sẽ gọi theo cặp có số tinh thần lực ngang nhau hoặc gần bằng nhau–”
“Tiến sĩ.” Phó Trung Nhân cắt ngang lời ông. “Ngài có thể cho em biết số liệu tinh thần lực của em và Cát Hạ được không ạ?”
Số liệu tinh thần lực của mỗi Chiến cơ đều không được công bố, các Chiến cơ chỉ biết tinh thần lực của mình phù hợp để lái cơ giáp hay không, chứ số liệu chưa bao giờ được nghe. Lần này Phó Trung Nhân bạo gan hỏi ra, các Chiến cơ trẻ trong phòng đều rục rịch, ngóng tai muốn nghe.
Tiến sĩ Lê Vạn có vẻ không vui, ông đáp với giọng đầy trách cứ: “Cái này cậu không thể hỏi, nhưng nếu muốn biết ta sẽ trả lời. Tinh thần lực của cậu và Lâm Cát Hạ chênh lệch rất lớn, cậu cao mà cô bé đó thì rất thấp, dù hai người có tình cảm trên tình bạn cũng khó mà thay đổi được số liệu này. Thế nào hài lòng chưa?”
Sao Phó Trung Nhân có thể hài lòng, câu trả lời này chẳng khác gì xát muối vào lòng hắn. Hắn ngồi phịch xuống ghế, chán nản không nhìn ai. Lâm Cát Hạ càng sửng sốt hơn, tinh thần lực của cô rất thấp, nếu vậy cô có ghép đôi được với ai không?
Cô nhìn quanh phòng, tìm kiếm những chàng trai cố gắng nhớ thông tin của họ, đào sâu xem mình từng nghe có ai mang lực tinh thần thấp như bản thân hay không, đáng tiếc cô chẳng biết tí gì.
Bên kia hai tiến sĩ bắt đầu đọc tên trong danh sách, các Chiến cơ được xướng tên đứng lên, ban đầu họ chỉ là bạn, nhưng chỉ cần kiểm tra xong sẽ vào nhà chung và bắt đầu tìm hiểu nhau.
Con người là những sinh vật rất kỳ lạ, ban đầu có thể là người lạ, nhưng một khi được xác định hòa hợp có thể nên duyên lâu dài, cảm xúc dành cho đối phương sẽ khác đi rất nhiều, rồi cứ thế thành đôi.