Trong tông môn, cô là đệ tử, mà làm đệ tử chẳng khác nào làm công ăn lương. Làm công ăn lương, ít ra cô còn nhận được tiền công. Nhưng nếu cô nàng Giang Nguyệt này trở thành nhà đầu tư, trước khi tông môn kiếm ra tiền, chẳng phải tiền của cô ấy sẽ dùng để trả lương cho người khác sao?
Vừa bỏ tiền, vừa phải làm việc – đây là kiểu lao động cảm động lòng trời nào vậy?
Ngay cả Mục Đường, vốn đã quen với cạnh tranh khốc liệt, lúc này cũng bị nữ chính làm cho câm nín. Một lúc sau, cô chân thành nói: "Nếu cô gia nhập tông môn, chắc chắn tiền đồ sẽ rất rộng mở."
Giang Nguyệt vui vẻ đáp: "Cảm ơn tiên tử! Ta chỉ cần được như tiên tử là mãn nguyện rồi."
996 bất chợt xen vào: [Có lẽ cô ấy rất muốn trở thành người như cô.]
Mục Đường thầm nghĩ, trở thành như tao thì có gì tốt? Làm một "nô ɭệ tư bản" sao?
Rồi cô bất giác nhớ lại thân thế nữ chính trong nguyên tác.
Nữ chính nhỏ hơn nam chính vài tháng, hiện tại vẫn còn rất ngây ngô. Theo cốt truyện, nàng đang ở giai đoạn bỏ nhà đi trốn hôn, vì không chấp nhận đối tượng mà cha nàng chọn. Thế là nàng mang theo phần lớn của hồi môn của mẹ đã khuất, rời đi.
Nàng từng nói mình không có thiên phú gì trong việc tu hành, cơ thể lại yếu đuối. Vì thế từ nhỏ đến lớn, nàng luôn được gia tộc và cha yêu thương, chiều chuộng nhưng không được phép tự quyết bất cứ việc gì.
Giống như nuôi một món đồ quý, vừa đẹp vừa đắt, có thể cho phép nàng tùy hứng trong phạm vi nhất định, song không được phép cãi lại.
Dẫu cuộc sống đủ đầy, nhìn như có nhiều quyền lựa chọn, nhưng tất cả chỉ là trong phạm vi mà gia tộc và cha cho phép.
Vậy nên, lần trốn hôn này có lẽ là sự phản kháng lớn nhất trong đời Giang Nguyệt.
Một người như vậy, có lẽ thực sự rất ngưỡng mộ kiểu người như Mục Đường: Tự do tự tại, có thể làm chủ cuộc đời.
Mục Đường trầm mặc một lúc, bình thản nói: "Nếu muốn đầu tư, đợi về tông môn với ta, cô có thể khảo sát xem có hạng mục nào khả thi." Cô mỉm cười: "Dù sao, làm tiền đẻ ra tiền cũng là một môn học."
Giang Nguyệt ngẩn người, như đang suy ngẫm: "Làm tiền đẻ ra tiền… hữu dụng lắm sao?"
Mục Đường: "Vô cùng hữu dụng." Cô nhìn trời: "Chuyện này để sau hẵng nói, giờ ta dẫn cô về."
Dẫu sao cô chỉ muốn kéo đầu tư, chưa đến mức lừa đảo.
Thế là hai người một trước một sau, vui vẻ về làng.
996 với gương mặt không cảm xúc nhìn cảnh này, giữa rối loạn và tuyệt vọng. Nó nghĩ, có lẽ thế giới này sắp tiêu rồi.
…
Mục Đường và Giang Nguyệt, một người xách đầu mãng xà, một người cầm kiếm, ung dung bước vào làng.
Hai người vừa vào đến cổng làng, những người dân dậy sớm làm đồng suýt chút nữa đã làm rơi cuốc xuống đất vì sợ hãi.
Tuy nhiên, có người nhận ra Mục Đường là người được Tạ Uẩn dẫn vào làng ngày hôm qua, liền lấy hết can đảm hỏi:
"Cô... Cô nương, đây là...?"
Mục Đường bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa đáp:
"Đây là một con mãng xà yêu ta săn được trên núi, đây là đầu của nó. Ta mang về để thiêu hủy."
Nghe vậy, dân làng lập tức hiểu ra.
Những năm gần đây tà ma hoành hành, số người chết ngày càng nhiều. Xác chết dễ biến thành cương thi cũng vì thế mà tăng lên.
Qua nhiều lần trả giá đắt, người phàm và tu sĩ đã nhận ra rằng, chỉ cần thiêu hủy thi thể trước khi nó kịp dị biến, đặc biệt là phần đầu, thì thi thể đó sẽ không thể biến thành cương thi được nữa.
Ở một số nơi, từ đó còn hình thành tập tục hỏa táng.
Những bài học xương máu này khiến dân làng không dám chủ quan. Họ lập tức tập hợp một nhóm người, nhanh chóng chuẩn bị chất củi thành đống lửa lớn, dự định thiêu hủy đầu mãng xà ngay tại chỗ.
Giang Nguyệt đứng bên cạnh, tò mò thò đầu ra nhìn ngó khắp nơi.
Cùng lúc đó, Tạ Uẩn sau khi đã ngồi thiền trong phòng suốt đêm đến trời sáng, cuối cùng cũng bị tiếng động bên ngoài làm cho thức tỉnh. Chàng đứng dậy khỏi giường, định bước ra xem chuyện gì đang xảy ra.
996 lập tức căng thẳng, giọng nói chật vật đầy lo lắng: [Ký chủ, theo diễn biến của nam chính, nam nữ chính chỉ còn 13 giây nữa sẽ gặp nhau!]
Điều này thậm chí còn sớm hơn so với trong nguyên tác. Trong nguyên tác, ở thời điểm này họ chưa hề gặp nhau, mà phải đến lúc lần lượt bái sư mới có cơ hội chạm mặt!
Mục Đường ngược lại bình tĩnh như một con cáo già.
Vì vậy, giữa sự tuyệt vọng đầy đơn phương của hệ thống, Tạ Uẩn với đôi mắt thâm quầng đen kịt không còn sức sống, từ trong phòng bước ra.
Tạ Uẩn lơ đãng nhìn quanh, ánh mắt mơ hồ không tập trung quét qua đám dân làng đang bận rộn, rồi lại quét qua Giang Nguyệt đang hóng chuyện, cuối cùng, đôi mắt thâm quầng ấy đối diện với Mục Đường.