Sau khi đuổi trăm quan về, Thái Thượng Hoàng mới ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hai mắt của Tiểu Miên Miên, kiên nhẫn giải thích: “Muội tên là Tiểu Miên Miên đúng không?”
“Đúng vậy, ông ạ.” Tiểu Miên Miên gật đầu, hai bím tóc trên đầu cũng lắc lư theo, thoạt trông càng ngốc nghếch, đáng yêu hơn nữa.
Thái Thượng Hoàng sửa lời cô bé: “Miên Miên phải gọi huynh là Hoàng huynh.”
“Hoàng huynh á? Ông họ Hoàng tên Huynh hay sao ạ? Sao cháu phải gọi ông là Hoàng huynh?” Đầu Tiểu Miên Miên tràn ngập dấu chấm hỏi.
Rõ ràng ban nãy ông già này tự xưng là ca ca của mình, bây giờ lại xưng rõ hoàng huynh. Thế nhưng rõ ràng ông ấy già như thế, sao không cho mình gọi là ông, mà cứ bắt mình gọi là ca ca hoặc hoàng huynh cơ chứ?
Ôi chao, thế giới của người lớn phức tạp thật đấy. Không hiểu nổi!
Thái Thượng Hoàng cũng không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười, đúng là đồng ngôn vô kỵ, ngây thơ quá đi mất thôi.
“Cha muội là chú út của ta, dựa theo bối phận, ta là ca ca của muội, cho nên phải gọi là ca ca. Nhưng chúng ta là người Hoàng tộc, cho nên muội phải gọi huynh là hoàng huynh. Hiểu không?” Thái Thượng Hoàng kiên nhẫn giải thích.
Nhưng mà rõ ràng là Tiểu Miên Miên chỉ mới ba tuổi rưỡi vẫn không hiểu, chẳng qua, cô bé vẫn gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, cha nói phải nghe lời hoàng huynh, làm một đứa bé ngoan.”
“Chẳng qua, ta phải xác nhận xem huynh có phải hoàng huynh trong lời cha ta không đã, nếu không phải, Miên Miên sẽ không đi theo huynh đâu, lỡ đâu huynh là ông già xấu xa thì sao.”
Đứa bé này thật sự rất cảnh giác và thông minh, chắc chắn là hoàng muội của ông rồi, không sai vào đâu được.
Thái Thượng Hoàng mỉm cười gật đầu: “Được thôi. Nhưng muội muốn xác nhận kiểu gì? Đúng rồi, đây là ngọc bội lúc trước cha muội đưa cho huynh, cái này có tính là tín vật không?”
Tiểu Miên Miên nhìn ngọc bội trên tay Thái Thượng Hoàng, giữa miếng ngọc bội còn lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Tiểu Miên Miên nhảy xuống lưng rùa lớn, sau đó lấy củ cà rốt treo trước mặt rùa xuống, đút cho nó ăn.
Lúc này, cô bé mới mở tay nải nhỏ của mình ra, lấy một lá bùa, bàn tay nhỏ nhanh chóng bắt quyết, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy, không biết đang lẩm bẩm chú ngữ gì đó.
Sau đó, nhóm người thấy lá bùa kia xoay một vòng giữa không trung, rồi bay đến trước mặt Thái Thượng Hoàng. Khi bay đến đỉnh đầu ông, lá bùa biến thành một luồng ánh sáng rồi rơi xuống đất.
Nhóm người có mặt tại đó tận mắt chứng kiến cảnh tượng này thì kinh ngạc đến trợn mắt há hốc miệng, nhất là mấy Hoàng tử, cả đám đều ngạc nhiên há hốc miệng, liên tục dụi mắt tỏ vẻ khó tin.
“Cái này, cái này, cái này…”
Không chờ họ nói chuyện, Tiểu Miên Miên bèn hớn hở nói: “Đúng rồi, đúng rồi, huynh thật sự là Hoàng huynh của ta rồi.”
Nghe vậy, Thái Thượng Hoàng tỉnh táo khỏi cơn khϊếp sợ, ông đắc ý không thôi. Nhưng ông chỉ kịp đắc ý một giây, vì sau đó cô bé đã đâm cho ông một dao.
“Thế nhưng, hoàng huynh ơi, sao huynh còn già hơn cả cha muội thế?”
“A, chuyện này á…” Bảo ông giải thích thế nào đây? Hoàng muội vẫn còn bé thế này, cho dù ông giải thích, chắc gì cô bé đã hiểu.
“Khụ khụ, chuyện này, chờ muội lớn rồi sẽ hiểu thôi.”
Thái Thượng Hoàng sờ sờ mũi, trả lời qua loa.