Chương 6
Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Ryan có hàng tá việc cần làm, vậy mà anh cứ như phỗng nơi bàn ăn sáng nhìn trân trối vào cái điện thoại. Liếc đồng hồ anh biết mình đã đứng như thế hai mươi phút, đủ lâu để làm xong việc cần làm. Anh nhấc ống nghe lên, đưa tay định bấm số Bethany nhưng rồi lại đặt ống nghe xuống, vơ lấy cây bút viết nguệch ngoạc linh linhThật phí thời gian. Gọi cho cô hay là không. Một quyết định vô cùng đơn giản. Vậy sao anh cứ đứng đó, lúng túng hệt như một cậu nhóc tương tư lần đầu và bị tật vẹo sống lưng.
Quay người đi ra khỏi nhà bếp, anh suýt nữa vấp phải con chó giống Lab[1] lông vàng đang luẩn quẩn dưới chân. Vì con chó thường lẽo đẽo theo anh nên Ryan gán cho nó cái tên Tripper[2], hai năm trước khi nó xuất hiện ở bậc cửa, nhếch nhác và đói ngấu. Và cái tên chết gí với nó luôn.
[1] Một loại chó săn.
[2] Có nghĩa là người hay lẽo đẽo theo sau.
Con Tripper rên ư ử ngã lăn ra sàn đòi được gãi bụng. Mỉm cười, Ryan cúi xuống đáp ứng mong muốn của nó. “Chắc mày phải ăn kiêng”, anh âu yếm. “Mày càng ngày càng mập.”
Con Tripper cong người lên cọ cọ vai xuống sàn. Ryan thở ra khi anh trông thấy quá nhiều lông rụng khắp nền gạch màu chocolate. Cứ như lông con Tripper tự động nhân đôi lên khi rơi khỏi người nó. Mà có sao đâu. Không có chó cưng, cuộc sống đâu còn niềm vui.
Anh vỗ vỗ đầu con Tripper và đưa mắt nhìn cái điện thoại lần cuối. Rồi anh quay đi, cương quyết bắt tay vào những công việc của ngày hôm nay. Băng qua phòng sinh hoạt chung tới chỗ cây móc áo khoác anh lấy chiếc mũ cao bồi đội lên đầu, và nhìn chăm chăm ra khoảng hiên rộng bên ngoài cánh cửa kính trượt, nơi anh thích nằm thư giãn vào những đêm hè.
Chết tiệt. Nền hiên bên ngoài hơi thấp so với nền nhà thế kia thì làm thế nào xe lăn được. Nếu anh bắt đầu hẹn hò với Bethany và đưa cô đến đây chơi thì có lẽ phải làm mấy cái bục dốc và sắp xếp lại đồ đạc để chừa chỗ cho cô lăn xe. Nhà vệ sinh cũng cần xem xét lại. Chúng đủ rộng vì anh thường đưa bọn gia súc mới sinh vào trong nhà để tiện chăm sóc, các cửa đi cũng khá rộng, nhưng vẫn cần phải lắp thêm cái thanh vịn.
Anh thở dài và dụi dụi cặp mắt đang đau rát. Căng thẳng quá. Nếu anh nhấc cái điện thoại đó lên, sẽ không còn đường lùi nữa. Anh không thể làm thế với cô. Nếu muốn theo đuổi cô, anh phải xác định được cho rõ ràng liệu những gì anh cảm thấy từ cô có là thật và bền vững hay không.
Sau khi chộp lấy điện thoại cầm tay và áo khoác, anh huýt sáo gọi con Tripper và ra khỏi nhà. Máy móc cần sửa chữa, một con ngựa cần đóng móng, và nhiều việc khác nữa cần anh quần quật suốt ngày hôm nay. Anh không có thời gian để nhìn mãi cái điện thoại.
Vào bên trong khu nuôi ngựa anh tiến tới chuồng con Rosebud chào buổi sáng. Con ngựa cái thở phì phì tiến về phía cổng, cánh mũi nở phập phồng và nhìn qua vai Ryan như thể mong được gặp ai khác.
Ryan mỉm cười thông hiểu. “Mày thích cô ấy rồi, đúng không?”, anh thì thầm khi vuốt ve mũi nó. “Tao cũng vậy.”
Con Rosebud dụi dụi đầu vào cánh tay anh và ngửi ngửi áo khoác, Ryan thọc tay vào túi lấy ra một viên đường. Khi con ngựa cái thè lưỡi liếʍ gọn viên đường từ lòng bàn tay anh cho vào mồm, anh vỗ vỗ nó, nghĩ hẳn Bethany sẽ thích thú biết mấy với một buổi sáng bắt đầu như thế này.
“Mày hư quá đấy, biết không?”, anh thì thầm với con ngựa. “Sao con vật nào tao nuôi cũng hư hết? Chắc phải thôi cưng chiều chúng mày mới được.”
Con Rosebud phun phèo phèo như thể muốn cho anh biết nó nghĩ như thế nào về ý định đó của anh. Ryan nhìn chăm chăm vào bên trong chuồng, nhớ lại đêm qua ánh mắt của Bethany đã sáng lên như thế nào khi cô trông thấy con ngựa non mới sinh.
Cổ họng anh thắt lại với hình ảnh đó. Khi cố nhớ lại khuôn mặt của những người phụ nữ anh từng hẹn hò, tất cả họ đề bị che khuất bởi những nét tinh nghịch lém lỉnh và đôi mắt xanh biếc to tròn ấy. Dường như anh không thể nào gạt hình ảnh cô ra khỏi tâm trí.
Anh ngoái lại đằng sau nhìn những vệt bánh xe lăn của cô vẫn còn lưu lại trên đất. Xa hơn nữa, dọc theo lối đi có những chỗ bùn nhão có thể làm xe lăn của cô bị mắc kẹt lại nếu anh không đổ bê tông. Mà nếu bắt tay vào việc đó thì cũng sẽ tráng xi măng, và làm luôn những lối đi hết chín mẫu đất bên ngoài khi vực chuồng trại. Xong ngần ấy chắc cũng tốn nhiều tiền. Nhưng không hẳn là phí phạm. Anh gần như có thể trông thấy cô lăn xe thong dong dọc theo lối đi, nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt. Người ta đâu thể định giá cho những điều như thế.
Bethany. Aanh thở dài mệt mỏi. Không thể lý giải được cảm giác của anh giành cho cô lúc này. Mà dù có thế thì cũng không sao. Chúng chỉ đơn giản là ở đó và cứ mỗi giây trôi qua càng xâm chiếm lấy anh nhiều hơn.
Bethany lia nét cọ màu xanh sẫm làm rõ hơn hình thù những cái cây và bóng râm trong bức tranh phong cảnh núi rừng của cô. Bức tranh sống động cứ như cô vừa trở về từ rừng hoang và tái hiện lại trên nền vải bạt này vậy. Thực ra cô chỉ hồi tưởng lại những lần đi dã ngoại cùng mấy anh trai rồi vẽ ra. Phong cảnh ấy, mùi hương ấy, tiếng cười loang theo gió ấy. Ôi, cô ước ao lại được đi chơi như thế nữa biết bao.
Mà thôi. Thế này đã tốt lắm rồi. Ở nhà cũng có những lợi thế riêng, và tắm nước nóng vào mỗi buổi tối được xếp vào hàng trên cùng của danh sách. Cái yếm đỡ trong nhà tắm thật được việc, giúp cô hạ người thấp vào bồn ở tư thế xuôi để cô có thể ngâm mình một cách thoải mái.
Cô đánh bóng thêm cho một cành linh sam đang rũ xuống, nghĩ bụng mình thật may mắn khi có cả buổi sáng yên bình để vẽ. Ngoài công việc và vài bổn phận gia đình ra, gần như không có gì xen vào thời gian rỗi của cô. Cô có thể làm những gì mình muốn, vào bất kỳ khi nào và cô hài lòng với cuộc sống như thế. Cô không cần một người đàn ông trong đời mình, đó là điều chắc chắn. Tại sao phải khiến mọi thứ phức tạp lên? Cô tận hưởng cuộc sống một mình, với con mèo Cleo luôn đòi được nựng nịu. Nếu cô muốn đọc sách suốt cả hai ngày nghỉ cuối tuần thì thường không bị ngăn cản gì cả. Nếu thích xem tivi, cô không phải tranh giành với một người đàn ông luôn giữ rịt cái điều khiển.
Điện thoại reo. Bethany luôn mang theo cái điện thoại không dây vào phòng vẽ. Cô nghiêng người với tay lấy nó ra khỏi cái bàn vẽ tự chế mà anh Jake đã làm từ những cái giá cưa cắt ngắn và một tấm gỗ dán.
“A lô?”
Một giọng trầm ấm vang lên, “Chào em, người đẹp. Còn giận anh không?”.
Ryan. Bethany nắm chặt ống nghe và cảm thấy tim cô như chạy lên tới cổ họng. Hai má đỏ bừng xấu hổ. Cứ nghĩ đến chuyện tối qua là cô chỉ muốn chết cho xong.
“Chào anh chàng đẹp trai”, cô cố nói giọng thật vui vẻ tự nhiên. “Em giận chính mình đấy chứ, có giận gì anh đâu. Tối qua rất tuyệt và em đã rất vui.”
Anh im lặng một lúc. “Thực sự là một buổi tối rất tuyệt và anh muốn chúng ta lại đi chơi như vậy nữa.”
Bethany nhắm nghiền hai mắt, “Đồng ý. Lúc nào muốn cứ gọi cho em, và xem nếu sắp xếp được thì đi”.
“Giờ gọi đây.” Giọng anh lộ vẻ thích thú. “Tối nay nhé.”
Tối nay ư? Tại sao? Để cô lại lao vào anh rồi biến mình thành trò hề lần nữa sao? “Ồ Ryan, em rất tiếc”, giọng cô căng thẳng. Nói dối, vì bất kỳ điều gì, chưa bao giờ là điều dễ dàng đối với cô. “Nhớ không, em có nói với anh tuần trước rồi đấy, tối nay em bận.”
“À, nhớ rồi”, anh thở dài. “Thế mai thì sao?”
“Đi nhà thờ và làm một số việc với gia đình.”
“Tối mai cũng bận luôn à? Anh có một sự kiện quan trọng cầm tham gia và muốn đưa em đi cùng.”
“Ừ, bận luôn, em e là vậy”, cô nói, thấy nhẹ hết cả người vì chuyện này cô cũng không cần nói dối nữa. Dạ tiệc hằng năm của Hiệp hội chủ trang trại ở Crystal Falls sẽ diễn ra vào tối mai, và với tư cách là chủ nhân của The Works, bố mẹ cô cũng là thành viên. Cô thoáng băn khoăn không biết sữ kiện “quan trọng” Ryan phải tham gia là gì, nhưng rồi tự nhủ mình không nên chuốc lấy rắc rối vào thân.
“Không sao. Nếu em không đi được thì để tuần tới. Thế tuần tới tối nào em rỗi? Anh sẽ sắp xếp lại lịch của mình.”
Bethany nhìn bâng quơ ra cửa sổ. “Xin lỗi. Thứ Hai em phải làm mấy việc linh tinh ở cửa hàng cho đến tối muộn. Thứ Ba và thứ Năm theo lịch cố định là đi bơi ở hội ‘Y’ rồi. Những ngày còn lại chuyện nọ chuyện kia cũng kín cả.”
“Thế tối thứ Ba này sao em không đi bơi ở chỗ anh nhỉ? Anh có một hồ nước ấm. Sau đó ta ăn tối. Món bít tết chính tay anh làm.”
“Em đi bơi với mẹ cơ mà. Mẹ còn giúp em thay quần áo nữa. Những lúc ra khỏi nhà không mang theo được các thiết bị, em cần có ai đó giúp mình.”
“À ra vậy.” Lại im lặng. Rồi anh tiếp, “Thiết bị gì thế?”.
Bethany không thể hình dung nổi tại sao anh lại hỏi thế, “Đủ loại, chủ yếu là thiết bị hỗ trợ người tàn tật.”
“Thiết bị hỗ trợ?”
“Những thiết bị giúp nhấc em lên khỏi xe rồi đặt xuống bất kỳ chỗ nào. Việc đó em không tự làm được. Em rất khó xoay sở khi ra khỏi môi trường quen thuộc.”
Đúng chỗ rồi đấy, cô nghĩ. Nếu cái này mà không khiến anh ta chạy cong đuôi thì chẳng có gì làm được cả.
“Anh là một thiết bị hỗ trợ rất tốt đấy”, anh khẽ thông báo. “Anh cũng đa chức năng và có giá rất rẻ. Chỉ cần trả một nụ cười là được.”
“Em không bao giờ tin một người mù có thể nâng em lên và xoay người em được.”
Im lặng một chút.
“Anh có mù đâu.”
“Nếu anh lảng vảng ở gần em trong khi em đang thay quần áo, thì tốt hơn hết là anh nên mù.”
Ran bật cười. “À ra thế. Anh nghĩ là anh cần đi mua sắm vài thứ.”
Cổ họng Bethany nghẹn cứng và máu chạy rần rần hai bên thái dương. “Sao anh lại làm vậy Ryan?”, cô hỏi giọng run rẩy.
“Anh nghĩ chuyện đó cũng dễ hiểu thôi mà.” Cô nghe tiếng ngựa hí, rồi tiếng nước chảy. Cô hình dung anh đang ở trong chuồng ngựa, nói chuyện với cô qua điện thoại cầm tay trong khi chăm sóc đàn gia súc của mình. “Anh đang có cảm tình đặc biệt với một cô gái có đôi mắt xanh to tròn. Thế em sẽ làm gì vào tối thứ Sáu tuần sau?”
“Thứ Sáu tuần sau ư?” Bethany với tay lật lật mấy tờ giấy trên bàn, hy vọng anh sẽ nghĩ cô đang kiểm tra kế hoạch. “Trời. Em lại bận rồi. E là vậy.”
“Thế còn thứ Bảy”
“Cũng vậy. Nhiều tuần kế tiếp dường như lịch của em kín cả.”
“Thế à. Khó tính nhỉ. Rất dễ thương nhưng khó tính thật đấy.”
Bethany sờ môi, nhớ lại cảm giác khi anh hôn cô – cô không còn nghĩ được gì ngoài việc buông thả trong vòng tay anh, và dùng dằng níu kéo khi anh cố dứt ra. Cô cũng nhớ lại những căn dặn của anh Jake, rằng Ryan Kendrick vốn nổi tiếng cua gái rồi bỏ. Bethany không muốn trở thành một cái tên tiếp theo trong danh sách đó. Có một điều gì đó ở anh phá vỡ phòng thủ của cô và khiến cô rơi vào tình huống dễ bị tổn thương. Có thể đây chỉ là một cuộc chinh phục khác của anh ta. Khi anh tiếp tục tấn công thì kiểu gì cô cũng xiêu lòng và hoàn toàn gục ngã.
“Không phải khó tính”, cô cam đoan. “Em rất cảm kích vì anh đã có lòng như vậy. Đêm qua em đã rất vui và thực sự muốn đi chơi cùng anh lần nữa, nhưng tiếng là lịch của em kín hết cả rồi.”
“Anh sẽ liên lạc lại. Biết đâu sẽ có tối nào đấy em có thể thu xếp được.”
“Được thôi, Ryan. Tạm biệt anh.”
“Anh ghét từ tạm-biệt, đặc biệt là với một cô gái xinh đẹp em nhất định sẽ gặp lại. Gọi lại em sau nhé, được không?”
“Được. Nói chuyện với anh sau.”
Bethany tắt máy và buông điện thoại xuống lòng. Cô gục đầu và ngồi bất động, tự xỉ vả mình. Thật ngốc khi ước muốn là những điều ngoài tầm với. Cô đã có quá nhiều thứ đủ để biết ơn cuộc đời này. Có phải sự xuất hiện của Ryan Kendrick khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa và trống rỗng không?
Thêm nữa, cô biết lấy gì để dâng tặng cho người đàn ông đã có tất cả mọi thứ trong tay? Cô nên biết ơn vì cung cách cư xử bặt thiệp anh đã dành cho cô đêm qua là hơn. Suýt chút nữa mọi chuyện đã đi quá giới hạn. Tự đưa mình vào rủi ro lần nữa đúng là dở người. Từ những gì đã từng trải qua trong quá khứ, cô biết trái tim một khi đã tan vỡ thì phải mất rất lâu mới có thể liền sẹo.
Khi Ryan tắt điện thoại, anh đang đứng bên máng ăn của con Rosebud, quay lại bắt gặp Rafe đứng bên ngoài chuồng ngựa. Sau khi tắt vòi nước Ryan bước ra ngoài, đóng cổng chuồng và cài then lại.
Nhướng một bên mày, Rafe quan sát Ryan từ đôi mắt bên dưới vành mũ cao bồi màu đen tơi tả, miệng anh vênh vênh một nụ cười thích thú. “Nghe có vẻ như không ghi bàn được hả em trai. Thất bại rồi sao?”
“Gay go qúa.” Ryan nhét điện thoại trở vào túi. “Có vẻ như cô nàng tiếp tục lẩn tránh em đây.”
“Chịu để yên thế à? Chú thường đánh nhanh thắng nhanh mà.”
“Chưa phải lúc.”
“Hừm. Nghe không giống chú chút nào.”
Rafe bước tới gần cổng chuồng ngựa, với những cử động uể oải của thân hình rắn rỏi cường tráng nhìn thì tưởng chậm chạp, nhưng thực ra là một người có thể di chuyển với tốc độ nhanh như chớp khi cần. Với sơ mi xanh và quần jean, anh gác hai tay lên cánh cổng, trọng lượng cơ thể dồn về một bên chân đi bốt.
Vừa lúc Ryan trông thấy cháu trai anh chạy về phía hai người. Trong chiếc quần bò Wrangler nhỏ xíu, giày ống Tony Lamas, và áo khoác jean. Jamie giống hệt Rafe ngoại trừ đôi mắt tròn màu nâu được thừa hưởng từ mẹ. Dẫu biết đứa cháu không phải con ruột Rafe nhưng sự tương đồng đó vẫn không khỏi khiến Ryan sửng sốt.
Khi đứa bé hai tuổi cố gắng chạy phóng qua, Ryan đưa một cánh tay ra ôm gọn cậu nhóc và nhấc bổng lên. “Chú bắt được gì đây nhỉ? Chúa rắc rối hả?”
“Jamie mà!”, đứa bé cười nắc nẻ. Ryan đẩy chiếc mũ đen lên để trông thấy măt5 cu cậu rõ hơn. “Chú xem nào, à, đúng là Jamie rồi. Mẹ cháu cho ăn gì thế, cục cưng? Từ lần trước gặp đến hôm nay cháu cao thêm hai phân nữa rồi đấy.”
Là đứa trẻ hiếu động, thằng bé cười khanh khách và cố tụt xuống. Ryan hôn vào một bên má phúng phính của cu cậu, nghe thoang thoảng mùi bơ đậu. Anh cười ha hả khi thả cậu nhóc trở xuống đất.
Rafe nhìn con trai chạy tuốt vào bên trong chuồng ngựa. “Nó chạy đi đâu vậy không biết?”
“Chắc đi tìm Sly. Bọn trẻ quấn ông già như gấu mê mật ong ấy. Có nhớ anh em mình cũng từng quấy rầy ông ấy như thế nào không?”
Con Tripper sủa ông ổng và ngã lăn ra đằng sau cậu bé.
“Nhớ chứ.” Rafe lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời Jamie. “Nó lớn nhanh như thổi ấy, phải không? Chẳng mấy chốc nữa mà hỏi mượn bố chìa khóa xe tải lúc nào không hay ấy chứ.”
Ryan bật cười. “Ơn Chúa từ giờ đến lúc đấy vẫn còn phải vài năm nữa. Cơn gió nào đưa anh tới đây?”
Rafe và vợ anh, Maggie, sống ở khu nhà chính phía bên kia hồ, theo đường chim bay thì không xa nhưng đi xe cũng mất chừng năm cây số.
Rafe hất đầu về phía chuồng ngựa. “Anh nghĩ mình cần qua thăm con ngựa mới sinh. Maggie đang sơn móng. Anh muốn để cô ấy thư giãn một chút. Mẹ đang ở đấy, chơi với em bé. Dạo này Maggie hầu như không được yên.”
“Mẹ ở đó hả?” Không nói cũng biết điều đó có nghĩa là gì. “Vậy là anh nghe hết về Bethany rồi.”
Rafe giả vờ tập trung sự chú ý vào con ngựa non mới sinh. “Ừ, có nghe chút đỉnh.”
“Chút đỉnh? Mẹ mình mà anh nói ‘chút đỉnh’?”
“Ừ thì nghe nhiều”, Rafe nhún vai thừa nhận. “Anh nghĩ có thể chú cần nói chuyện.”
Ryan không thích như vậy chút nào. Anh tiến lại gần anh trai. “Thực không có gì nhiều để nói cả. Tên cô ấy là Bethany Coulter.”
“Có liên quan gì đến Harv Coulter không?”
“Con gái ông ấy. Em gặp cô ấy tuần trước khi đến cửa hàng. Mời đi chơi và cô ấy nhận lời. Tối qua em đưa cô ấy đi xem kéo bùn và bọn em đã rất hợp nhau, rất vui.”
“Còn thiếu chi tiết màu mắt của cô ấy gợi cho chú nghĩ đến màu xanh biếc của hoa păng xê.”
Ryan bật cười. “Trong cuộc sống có những sự thật hiển nhiên. Mặt trời mọc buổi sáng, lặn buổi chiều, còn mẹ mình thì nói không ngừng từ sáng cho đến chiều.”
“Thế mới là Mẹ.” Rafe quay sang nhìn Ryan bằng ánh mắt nghiêm túc, như không có gì qua được đôi mắt màu xanh sẫm ấy. “Nghe mẹ nói cô gái ấy bị liệt.”
“Vâng. Tám năm trước cô ấy bị tai nạn trong một cuộc đua ngựa vượt chướng ngại vật.”
Cơ gò má của Rafe căng lên. “Chú cảm thấy thế nào về chuyện đó.”
Ryan ngẫm nghĩ một chút, “Em thấy bình thường thôi.”
“Bình thường? Mẹ nói chú có ý định nghiêm túc với cô gái ấy, tốt nhất chú nên cân nhắc đến điều ‘bình thường’ đó.”
“Em trưởng thành rồi Rafe. Em biết việc mình đang làm.”
“Cũng mong là thế. Anh không muốn chứng kiến chú hủy hoại cuộc sống của mình.”
“Là sao?”
“Tính chú quá dễ mềm lòng lại thừa lòng trắc ẩn.” Rafe vung tay quanh khu trại. “Đám gia súc nhà ta có thể chứng thực cho điều ấy. Nếu chăm sóc một con bê ốm, thì thế nào chú cũng nảy sinh tình cảm với nó. Bởi vậy cứ hễ đến lúc thiến là chú lại mang đi giấu.”
“Em chưa từng giấu anh con bê nào nhé.”
“Có. Hai năm trước, con Boomer. Vì không thể chịu đựng nổi ý nghĩ cuộc sống của nó bị kết thúc trên một cái khay nhựa Styrofoam nên em đã nhốt nó trong chuồng ngựa. Anh đã biết tỏng ngay từ lúc đó. Giờ cũng biết. Sao em cứ phủ nhận chuyện đó nhỉ.”
“Tào lao. Nó đi lạc vào đây ấy chứ.”
“Thế hử? Hóa ra cứ gần đến ngày thiến là có vài con bê tình cờ đi lạc. Năm ngoái là con Cốt Lết.” Rafe chìa tay ra. “Trả đây. Không được nói ‘tào lao’.”
Ryan nghiến răng lôi xấp tiền ra khỏi túi. Nếu anh không chịu giữ sạch cái miệng thì chẳng mấy nữa mà cháy túi mất. Khi rút ra một tờ mười đô, anh nói. “Giờ chắc đã đủ tiền học ở Harvard cho thằng bé rồi ấy nhỉ.”
“Đừng có đánh trống lảng.”
Ryan thở dài. “Chẳng ai có đầu óc bình thường lại đi đặt tên một con bê là Cốt Lết cả?”
“Thì có một anh chàng ủy mị đang cố sống tách biệt với mọi người và cứ luôn miệng bảo rằng không yêu động vật.” Rafe nhét tờ tiền vào túi áo để cho vào lọ gừng khi về đến nhà. “Đừng có nói mà với anh là chú không giấu nó nhé. Chứ con nào xới tung nhà kho lên?”
“Chắc nó đi theo ai vào đấy rồi vô tình bị nhốt bên trong luôn.”
“Ai.” Rafe cười ngoác miệng. “Chú chứ ai?”
“Chắc vậy. Nó luôn theo em đi loanh quanh, anh biết mà.”
“Anh chỉ biết nó chưa bao giờ được đưa đi thiến.”
“Cậu chàng sắp trở thành ‘thanh niên’ rồi. Anh đâu phủ nhận được điều đó.”
Rafe thở dài rồi cúi người xuống di di chiết bốt trên nền đất. “Không, anh không phủ nhận. Nó rất đẹp. Chắc là do chế độ ăn đặc biệt em dành cho nó.”
“Đặc biệt là thế nào? Anh lại tưởng tượng rồi.”
Vừa hay ngay lúc đó con Cốt Lết đủng đỉnh đi vào chuồng. Khi con bò nửa nâu nửa đen nhác thấy Ryan, đôi mắt nâu ngây ngô của nó sáng lên mừng rỡ, và lộc cộc chạy tới chỗ họ, mồm phì phì ậm ò đòi được ăn ngũ cốc.
“Chết tiệt.” Rafe thốt lên.
“Nộp mười đô vào quỹ đại học đi.” Ryan vẫn còn cười vang khi anh vào phòng thức ăn để lấy bữa sáng cho con Cốt Lết. Khi con bò sung sướиɠ nhai tóp tép chỗ ngũ cốc trong máng, Ryan trở lại chỗ anh trai đang đứng. Con Rosebud thong thả đi lại gần để được nựng nịu. Rafe gãi gãi mũi và bờm vuốt bờm nó.
“Thực ra chú đang cai quản trang trại nuôi gia súc hay nhà tình thương cho thú đấy?” Rafe hỏi. “Một ‘công trình’ nữa của chú đây này. Nếu không nhờ chú chắc con ngựa cái này không sống sót nổi.”
“Chứ còn gì nữa. Mà này, nó đẹp đấy chứ?”
Sau khi vỗ về con ngựa thêm một lúc, Rafe mỉm cười. “Anh không cố thay đổi chú, Ryan. Chú là người tốt. Chẳng có lỗi gì khi có một tấm lòng trắc ẩn. Anh chỉ muốn nói rằng nếu chỉ vì thương hại ai đó thì chú không cần phải cưới họ.”
“Cảm xúc từ Bethany không liên quan gì đến thương hại.” Ryan cố nghĩ cách giải thích. “Cô ấy hóm hỉnh và thú vị, không hề là kiểu người khiến người khác phải thương hãi. Mà em có nói sẽ cưới cô ấy đâu.”
“Không nói nhưng chú có nghĩ đến. Anh hiểu chú mà.”
Ryan hích hích muỗi chiếc bốt vào cánh cổng chuồng. “Em chỉ mới gặp cô ấy thôi mà Rafe. Vội quá sẽ ‘dục tốc bất đạt’.”
“Đúng là thế. Mà này, đàn ông nhà ta coi thời gian là trở ngại từ khi nào vậy? Chú đang nói chuyện với người ‘cua gái’ nhanh nhất thế giới đây này. Anh hỏi cưới Maggie sau lần gặp đầu tiên mấy ngày nhỉ, ba ngày đúng không?”
“Xem anh hạnh phúc ra mặt kìa. Chưa thấy ai mê vợ như anh.”
“Cái người mê vợ ấy đang lo cho chú đấy, em trai yêu quý ạ.”
“Anh đừng lo. Em cũng từng trải, sẽ không làm điều gì dại dột đâu. Tin em đi.”
“Làm như trước giờ chưa một ai cần sự giúp đỡ mà không níu được chân chú vậy. Anh biết chú mà, Ryan. Chú không thể bỏ mặc một con chim bị gãy cánh. Cột chặt đời mình với một người phụ nữ ngồ xe lăn thì chú sẽ không bao giờ cắt đứt được sợi dây thừng đó đâu.”
“Cần giúp đỡ?” Ryan bật cười và lắc đầu. “Anh mà tận mắt trông thấy cô ấy thì mới biết. Trong đầu anh đang hình dung gì vậy? Một cô gái tật nguyền xanh xao vàng vọt ư? Cô ấy sở hữu một nụ cười có thể thắp sáng cả một căn phòng và khiếu hài hước khiến anh cứ muốn nói chuyện với cô ấy mãi. Hầu như không còn tâm trí để mà chú ý đến cái xe lăn.”
“Đến khi bị mắc kẹt ở nhà làm vυ' em thì chú mới nghĩ lại”, Rafe cảnh báo. “Đối với một số đàn ông, cưới một người phụ nữ bại liệt có thể không vấn đề gì nhưng với chú thì anh không chắc. Cuộc đời chú gắn liền với những công việc chân tay.”
“Thế cuộc sống của em hiện tại thì tuyệt lắm sao? Cớ gì em không nên thay đổi một chút? Anh yên ổn với Maggie và bọn trẻ rồi nên đâu biết cuộc sống của em thực sự thế nào. Có lẽ em mới đúng là người cần giúp đỡ, cần yêu thương. Có khi nào anh nghĩ vậy không?”
“Chú?” Rafe ngỡ ngàng nhìn em trai. “Thế nghĩa là sao?”
Ryan hất đầu về phía chuồng ngựa. “Anh trêu là em đang quản lý một cái trại toàn bọn gia súc được nuông chiều. Có lẽ chỉ vì em đang cô đơn.” Trước đây Ryan chưa bao giờ để ý đến sự trống trải cô đơn của mình và càng không muốn cho ai biết cảm giác đó. Giờ thì anh thấy rất rõ và dường như nó ngày một dữ dội hơn. “Có lẽ mọi thứ em có chỉ có bầy thú hư này thôi.”
“Bố mẹ sống cách đây chỉ có vài phút, còn vợ chồng anh thì cũng đâu có ở xa lắm. Chú có thể đến chơi lúc nào cũng được. Mà chú cũng đều đặn hẹn hò cô này cô kia đấy thôi. Thế quái nào mà còn bảo là cô đơn?”
“Vì tất cả những điều đó không tính vào được.” Ryan chống khuỷu tay lên thành cổng chuồng và đăm chiêu nhìn bầy ngựa. “Anh trêu chọc em về chuyện con Cốt Lết. Ừ, cứ cười nhạo em đi nếu anh muốn. Nhưng con bò không biết nói đó cứ ặm ờ đòi một củ cà rốt qua cửa sổ nhà bếp có khi là niềm vui trong những buổi tối của em, như một kiểu ‘gặp gỡ’.”
“Chú làm tôi cảm thấy kinh khủng quá.”
Ryan phá lên cười. “Đừng nghĩ tiêu cực. Em chỉ cố giải thích thôi. Anh và chị Maggie mời em sang ăn tối, và…” Anh đột ngột dừng lại và đổi thế đứng. “Em rất cảm kích. Và em cũng biết anh mời em sang thường xuyên hơn hầu hết những ông anh đối với em trai mình, thế nên làm ơn đừng cho rằng em đang nghĩ điều đó không cần thiết. Em rất vui khi được quây quần bên gia đình anh, nhưng sau đó lại về căn nhà trống rỗng của mình. Đôi lúc sự im lặng thật là – quý thật, em không biết nữa – đôi lúc muốn được nghe âm thanh gì đấy. Sáng sớm thức dậy lại thấy kinh khủng hơn. Em làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, và rồi em làm gắng thêm ít việc để tránh rơi vào trạng thái đơn độc lần nữa. Anh có hiểu em đang nói gì không?”
Rafe nhìn em trai đầy chia sẻ. “Khỉ, Ryan. Sao mà chú chẳng bao giờ chịu nói ra? Vợ chồng anh rất muốn chú đến chơi thường xuyên hơn.”
“Đó là nỗi cô đơn anh không thể giúp lấp đầy được, Rafe à. Em cần một cuộc sống của riêng mình, một gia đình riêng. Và không phải với bất kỳ người phụ nữ nào. Em muốn sống với một người thực sự đặc biệt, một người yêu em như em yêu cô ấy, một người cần em như em cần cô ấy. Nói thế anh hiểu rồi chứ?”
“Đương nhiên là anh hiểu.” Rafe cúi đầu hít không khí phồng đầy hai má. “Anh cũng đã từng như thế. Anh hiểu chính xác điều em muốn nói. Trước khi anh gặp được Maggie và Jamie, anh cảm thấy mất phương hướng. Anh không thiết chuyện sống hay chết – không có bất kỳ lý do gì để quan tâm đến. Trong đầu anh chỉ có mỗi ý nghĩ là làm sao mua được chai rượu kế kiếp thôi.”
“Em thì không đến nỗi như thế”, Ryan thừa nhận. “Em chưa từng mất vợ con như anh và em cũng chưa từng nghiện rượu. Em chỉ cô đơn thôi. Như vào lễ Giáng sinh chẳng hạn. Em thấy anh và chị Maggie đi mua sắm, thì thào giấu đi những món quà dành tặng Jamie. Điều đó rất có ý nghĩa đối với em – cảm giác ấm áp bên gia đình, có những mục tiêu rõ ràng cho tương lai và khi nhìn lại cuộc sống cô quạnh của mình, em thấy…”
“Mất phương hướng?” Rafe mỉm cười thấu hiểu.
“Vâng. Em nghĩ từ đó chính xác rồi đấy, mất phương hướng. Về bản chất em là người đàn ông của gia đình. Đó là điều em được nuôi dạy, và em luôn tâm niệm trong lòng một ngày em sẽ trở thành như vậy, nhưng em vẫn chưa có cơ may tìm được nửa kia của mình. Cứ ngày qua tháng lại như thế. Em đã ba mươi tuổi, và không bao giờ trẻ lại, và em đang bắt đầu nghĩ điều đó có thể chẳng bao giờ đến với em.”
“Cho đến bây giờ?”
Ryan chần chừ một chút rồi cũng đáp lại câu hỏi của anh mình, giọng khàn khàn: “Vâng. Cho đến bây giờ”.
Rafe nhướng một bên mày. “Chú chắc đấy chứ, Ryan? Chú chỉ mới gặp cô gái đó thôi.”
“Nếu bảo em giải thích một cách thấu đáo và duy lý để anh yên tâm thì em không thể”, Ryan thú nhận. “Đây không phải là điều có thể giải thích được bằng lý trí. Em biết như vậy.” Anh những mong Rafe chấp nhận lời giải thích nửa vời đấy nhưng thay vào đó anh trai anh chỉ cau mày trầm tư. “Chỉ cần một cái nhìn thôi là em đã biết mình phải lòng cô ấy mất rồi. Em bước vào cửa hàng, muốn chém bay đầu một ai đó. Nhưng trong đầu em chỉ còn lại mỗi ý nghĩ là gặp được nửa còn lại của mình rồi. Và đúng là vậy thật.” Anh có vẻ ngượng ngập, cổ ửng đỏ. “Em biết nói vậy nghe thật điên rồ nhưng đó chính xác là cảm xúc của em ngay phút giây nhìn thấy cô ấy.”
Rafe lấy mũ xuống đưa tay cào cào lên tóc. Để chiếc mũ cao bồi vắt vẻo trên bàn tay nắm hờ anh nói, “Có thể cả hai anh em mình đều điên rồ như nhau, bởi vì điều đó anh có thể hiểu được hơn bất kỳ điều gì khác em vừa nói”.
“Điều gì?”
“Rằng em có cảm giác gì đó ngay khi nhìn thấy cô gái ấy.” Nét mặt Rafe xa xăm. “Anh cũng đã cảm thấy giống hệt vậy vào cái lần đầu tiên chạm mặt Susan, khi vẫn còn là một cậu nhóc. Có nhớ chuyện đó không?”
Ryan mỉm cười. “Nhà mình không ai quên được cả. Suốt những năm phổ thông và đại học anh không bao giờ để mắt đến một cô gái nào khác.”
Rafe gật đầu. “Khi cô ấy chết, anh không tin mình lại có thể có cảm giác tương tự với một người phụ nữ khác. Anh biết anh sẽ không bao giờ có thể. Tình cảm ấy – tình cảm anh dành cho Susan – là tình cảm chỉ đến một-lần-trong-đời, và rất ít đàn ông có cơ may tìm thấy dù chỉ một lần. Rồi, đùng một cái, Maggie xuất hiện. Anh đột nhiên tỉnh khỏi cơn say đến mụ mị và cứ thế trân trối nhìn cô ấy, nhủ thầm trong bụng không một phụ nữ nào trên thế gian này ngọt ngào bằng cô ấy. Và rồi cảm giác đó choán hết người anh. Anh phẫn nộ vì cảm thấy như thể mình đang phản bội lại những ký ức về Susan. Thậm chí anh cũng đã nghĩ mình đúng là như vậy thật. Nhưng dù cố gắng cách mấy anh cũng không thể xua tan được cảm giác đó. Anh nghĩ chắc Chúa ở trên cao thấy anh chịu đau khổ vậy là quá đủ rồi nên mới quyết định ban cho anh một phép màu. Bởi vì Maggie và Jamie đúng là dành cho anh – một lý do để tỉnh táo trở lại, và hai người cần anh nhiều như anh cần họ. Anh nghĩ ngay giây phút nhìn thấy cô ấy, con tim anh đã thuộc về cô ấy rồi.”
“Thế anh có tự hỏi liệu mình có bình thường không?”
Rafe cười toe toét. “Không được bình thường chứ còn gì nữa. Nhớ không? Anh đã tán tỉnh cô ấy theo kiểu dụ rắn vậy. Cô gái đáng thương đó không có một cơ hội trốn thoát.”
“Rốt cuộc anh đã đi theo tiếng gọi cảm xúc, và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.”
“Ừ. Bọn anh hạnh phúc. Rất hạnh phúc.”
“Chắc anh cũng nên tin rằng chuyện của em cũng sẽ diễn tiến tốt đẹp như thế.”
Rafe mỉm cười và gật đầu. “Chắc vậy.”
“Có một điều chắc chắn là em chưa từng có cảm giác tương tự như thế, và cô cùng chắc chắn là không phải chuyện được hay chăng chớ. Em từng hẹn hò với nhiều phụ nữ và không thể nhớ nổi hết tất caả bọn họ. Chưa một ai khiến em rối bời đến thế này. Chỉ có Bethany.”
“Nếu cô gái này đúng là người em đang tìm kiếm thì Ryan à, dù em có quyết định thế nào anh cũng ủng hộ em.”
“Vậy thì tốt rồi, bởi vì cô ấy chính là người em muốn. Em không thể lý giải nổi, chỉ biết là em không thể xua tan được cảm giác ấy, và cảm giác đó rất đứng đắn. Giờ em chỉ còn mỗi việc là thuyết phục cô ấy tin vào điều đó thôi.”
Vẫn còn cau mày, Raffe nói, “Ngồi xe lăn thì không thể hẹn hò với ai được nhiều. Chắc cô ấy phải nhảy lên vì sung sướиɠ nếu được em mời đi chơi lần nữa”.
Ryan phát cáu, “Không, cô ấy không phải vậy. Một lần bị tổn thương và thế là hết. Cô ấy rất dè dặt”.
“Dè dặt?”
“Anh hiểu ý em không? Cứ giữ mọi chuyện nhẹ nhàng thì bọn em rất vui, nhưng hễ em để lộ tình cảm của mình ra một chút là cô ấy lạnh như băng ngay.”
Rafe ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Có vẻ như có cách cho chú rồi đây, chú em yêu quý”’
“Cách gì?”
“Cứ nhẹ nhàng thôi. Giả vờ như tình caảm em dành cho cô ấy thuần túy là bạn bè tốt. Mặc cho nguyên do nào đi nữa thì đối với những phụ nữ khó tiếp cận mình cần phải từ từ. Tin anh đi. Với Maggie, anh cũng đã trả qua điều tương tự. Tình bạn sẽ không khiến cô ấy sợ hãi.”
“Tình cảm em dành cho cô ấy vượt xa tình bạn. Giả vờ khác đi có vẻ giấu diếm thế nào ấy – em không biết nữa – với em nó giống như một kiểu dối trá.”
Rafe bật cười lắc đầu. “Ôi trời, chú phải học cách ma mãnh một chút. Cứ thẳng đuột và thật thà như thế thì phụ nữ bỏ chạy hết.”
“Sao anh biết?”
“Sao lại không biết. Chuyện anh và Maggie là một ví dụ. Gần như đêm nào bọn anh cũng đi dạo bên bờ hồ. Trong đầu anh không lúc nào thôi nghĩ đến chuyện sεメ. Không phải cô ấy. Đêm qua nhân nói chuyện sửa sang nhà cửa, bọn anh trao đổi về chuyện chọn gạch nền nhà bếp – màu và mẫu nào đẹp nhất. Hết ý này đến ý nọ. Vàng nhạt và vàng sẫm? Trắng và xanh? Cứ thế. Anh thì quan tâm gì đến chuyện màu với chả mẫu? Đối với anh, nhà bếp sao cũng được miễn là khi hoàn thành cô ấy phải đứng ở đấy khỏa thân cho anh ngắm.”
Ryan cười ngặt nghẽo. “Anh đúng là đồ xấu xa.”
“Maggie cũng nghĩ vậy, thế nên anh giả vờ thích việc chọn màu. Anh mân mê cánh tay cô ấy rồi cù cù tai cô ấy bảo anh thích màu gạch giống màu mắt cô ấy. Maggie cứ gọi là vui như Tết, và khi đưa cô ấy về nhà anh cũng vui. Chú cứ gọi anh là ma mãnh hay dối trá gì cũng được, tùy. Nhưng nếu thật thà, thì được gì chứ? Hơn nữa, làm bạn với Bethany trước khi tiến đến tình yêu thì có gì sai? Tất cả mọi mối quan hệ tình cảm bền chặt đều được khởi nguồn từ tình bạn tốt đẹp, thế nên đó không hẳn là dối trá, chỉ là linh hoạt chút thôi. Chú cũng muốn làm bạn với cô ấy. Đúng không?”
“Chắc chắn rồi.”
Rafe cười toe toét. “Vậy còn đợi gì nữa?”
Tối đó khoảng bảy giờ, Bethany vừa tắm xong thì chuông cửa reo. Nghĩ bụng chắc mấy ông anh tạt qua kiểm tra xem em gái thế nào như họ vẫn thường làm, cô cột thắt lưng chiếc áo choàng tắm bằng vả bông màu hồng, quấn vội mớ tóc ướt vào khăn, rồi ra mở cửa. Cô vô cùng sững sờ khi thấy Ryan Kendrick đang đứng ngoài hiên.
“Em cần phải làm một cái lỗ nhòm”, anh nghiêm nghị nói. “Để tránh được việc phải mở cửa cho những người không muốn gặp chứ.”
Đôi mắt màu xanh sẫm lấp lánh tinh nghịch, anh hích cái mũ cao bồi ra sau một chút, đặt một chân vào bên trong bậc cửa, tựa một bên vai vào khung cửa. Dù có cố ý hay không, anh cũng đã ngăn mất cơ may đóng sập cửa lại. Vẫn trong trang phục như tối qua – quần bò bạc phếch, sơ mi xanh da trời, áo khoác jean. Trông anh vừa quen thuộc đến dễ chịu lại vừa chất chứa nguy hiểm.
Nhìn chăm chăm vào mắt anh, từng đường nét trên khuôn mặt ngăm đen của anh, Bethany cảm thấy một cơn ớn lạnh tự dưng xuất hiện chạy dọc theo sống lưng. Dù mới đánh răng mà giờ miệng cô bỗng trở nên khô khốc.
Anh cầm một phong thư vỗ vỗ vào một bên đùi. “Anh định để lại cái này ở cửa, nhưng thấy xe em ở trước mà đèn còn sáng nên anh nghĩ chắc em có ở nhà.”
Chợt nhớ lúc sáng cô có nói với anh là tối nay có việc, Bethany cố tìm ra cách giải thích cho hợp lý. Trong cơn bối rối đến cuống quýt cô quyết định sẽ nói dối là về nhà nghỉ ngơi.
Cô xiết thắt lưng áo choàng chặt thêm một chút, cúi người xuống để kiểm tra chắc chắn là vạt áo đã phủ hết gối, rồi chỉnh lại một đầu khăn vừa rơi xuống mặt khi cô khom người. “Em, ưm… vâng. Em ở nhà.”
“Đây là cuộc hẹn ‘ấm áp’ của em à?”, anh nhướng một bên mày đen như gỗ mun, cười tủm tỉm, đôi mắt sắc lạnh như đá mài. “Tắm và gội đầu?”
Cô quành tay quanh người, không mấy thành công trong việc giữ bình tĩnh. “Tắm nóng chứ.”
Anh cười khì. “Ừ, ra vậy.” Dù chưa được mời mọc gì anh vẫn bước vào và đóng cửa lại. “Anh không muốn em phải chịu lạnh”, anh vừa giải thích vừa chìa ra cái phong thư. “Mấy bức ảnh con ngựa mới sinh và hai tấm chụp sáng nay. Anh nghĩ biết đâu em cũng thích xem.”
Cố nở một nụ cười, Bethany đón lấy xấp hình, tâm trí cô gào lên một thắc mắc. Tại sao anh lại tới đây? Lhông biết nói gì, cô mở bao thư. Khi rút ra mấy tấm chụp con ngựa non, tấm trên cùng quá dễ thương đến nỗi trong thoáng chốc cô đã quên mất mối bận tâm đang dấy lên trong đầu.
“Ôi…”, cô khẽ kêu lên. Cô liếc vào tấm ảnh kế tiếp và bật cười ngặt nghẽo. “Đáng yêu quá. Đang cố đứng lên lần đầu tiên lần đầu trong đời, chật vật quá nhỉ!”
Ryan cũng khom người xuống xem, và bật cười. “Anh thích nét mặt hốt hoảng của nó. Mỗi lần xem tấm ảnh này là anh tự hỏi không biết lúc đó có phải nó đang nhìn anh không.”
Cô xem đến tấm ảnh thứ ba. “Chúa ơi! Không được rồi. Hai chân trước xoãi ra thế kia làm sao gượng đứng được chứ.” Cô thở ra và đặt mấy bức hình vào lòng. “Cảm ơn Ryan. Xấp ảnh thật ý nghĩa. Những khoảnh khắc dễ thương quá.”
“Của tối hôm qua – hay cùng với anh?”
Giọng điệu hơi khiếu khích của anh khiến cô bất ngờ, ngỡ ngàng nhìn anh, thấy lo ngại trước sự cương quyết hiển hiện trên khuôn mặt đó.
Mùi đàn ông đặc trưng của anh phảng phất quanh cô – một hỗn hợp quyến rũ đến chết người của mùi da thuộc, mùi không khí trong lành, mùi ngựa, mùi nước hoa thơm gắt. Anh ngồi xổm xuống, hích vành mũ lên một chút và nhìn cô thật lâu, thật nghiêm nghị khiến bụng dạ cô cứ nhộn nhạo cả lên hệt như đang trượt pa tanh.
“Anh nghĩ cúng ta cần nói chuyện”, anh nói, giọng trầm trầm.
“Về chuyện gì?”
“Về em và anh – và những chuyện xảy ra giữa chúng ta tối qua.”
Cách anh đi thẳng vào vấn đề khiến cô mất hết bình tĩnh. Anh là người quyết đoán và cô cảm thấy bực vì lại lâm vào tình cảnh bị động như thế này.
Cô vẫn nhớ đến từng chi tiết chuyện xảy ra giữa họ đêm qua – anh ta cũng ngồi xổm thế này và đã hôn cô. Không bao giờ nữa. Anh ta quá quyến rũ, quá hấp dẫn, quá đủ đầy. Cô sẽ không còn chút lý trí nào nếu anh ta chạm vào cô. Thậm chí còn tệ hơn, cô có cảm giác là anh ta cũng biết điều đó.
Cô chỉ muốn anh ta đi ra khỏi nhà cô và để cô yên.
Như thêẻ anh đọc được suy nghĩ của cô, đôi mắt anh bắt đầu hấp háy. “Đó chính xác là lý do chúng ta cần nói chuyện. Tối qua quả thực anh có hơi mất tự chủ, và anh muốn làm lành với em nếu được.”
Anh ta mất tự chủ ư? Theo như cô thấy thì chính cô mới là người mất tự chủ khi biến nụ hôn xã giao của anh thành một nụ hôn thật dài, và còn quăng mình vào anh.
“Anh, ưm…” Anh lấy mũ ra, cào cào mái tóc đen nhánh và gãi gãi tai. Nhìn vào mắt cô lần nữa, anh nói đầy chân thành, “Anh đã rất vui cùng em ở buổi xem thi kéo bùn. Mình rất hợp ý nhau. Em hiểu anh đang nói gì không? Điều này rất hiếm khi xảy ra – tìm được một người ta có thể cười vui thoải mái đến như vậy. Anh không muốn làm hỏng nó bằng thứ khác. Em hiểu không?”
“Thứ khác?”
Anh gật đầu. “Ừ - em biết rồi đấy – sự ham muốn. Anh, ưm…” Anh hít mạnh một hơi. Nhìn vào mắt cô một lần nữa, anh mỉm cười. “Anh sẽ không nói dối là mình không bị em hấp dẫn. Nụ hôn đó khiến anh mất tự chủ. Quan hệ nam nữ thì qúa tầm thường. Một tình bạn như tình bạn anh cảm thấy ta có thể có được không phải lúc nào cũng xảy ra. Nếu anh phải lựa chọn, anh sẽ chọn tình bạn. Và anh nghĩ hẳn là em cũng không muốn có tình cảm nam nữ giữa chúng mình.”
Tim Bethany thắt lại. “Anh muốn ta làm bạn ư?”
“Em không thích một tình bạn à?”
“Không, đương nhiên là không rồi. Em chỉ…”
“Chỉ sao?”
“Em không biết liệu như thế thì có được không.”
“Sao lại không?”
Bethany bất giác nóng bừng cả hai má. Làm sao cô có thể nói cho một người đàn ông hiểu rằng ở bên anh, khiến cô ham muốn nhiều hơn là chỉ thỉnh thoảng nhận được một cái vỗ vai thân mật? “Em cũng bị anh cuốn hút rất nhiều”, cô đành phải thú nhận bằng cách nói thẳng ra.
Anh lại mỉm cười, xoa xoa cằm. “Vậy à?”
“Vâng. Trong trường hợp như vậy rất khó có một tình bạn thật sự.”
“Không đúng. Nếu cả anh và em đều thống nhất ngay từ đầu rằng mình chỉ là bạn bè thôi, và cả hai cương quyết không vượt qua lằn ranh đó thì có gì khó khăn mà không thể làm bạn tốt?”
Một số người rất dễ mềm lòng trước sự quan tâm từ người khác. Nếu cô thường xuyên ở bên cạnh anh, thế nào cũng đến lúc cô phải lòng anh.
“Em, ưm – em không chắc mình có thể giữ được tình bạn thuần túy với anh được bao lâu”, cô rầu rĩ thú nhận. “Trước khi chúng ta lội qua em đã khuấy cho nước đυ.c lên mất rồi, và em không còn cơ may nào tận hưởng làn nước thanh khiết nữa. Em không muốn bị tổn thương, Ryan.”
“Anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương. Ai lại đi làm tổn thương bạn mình.”
Sự chân thành trong giọng nói trầm ấm của anh khiến cô hơi xiêu lòng. Bạn. Ngực cô như bị ai bóp chặt. “Ryan, em biết anh không có ý đó. Chỉ là – đôi khi mọi việc xảy ra không như mình muốn. Anh bắt đầu bằng một ý định tốt nhưng mọi chuyện đi sai hướng ban đầu. Em nằm trong số đó. Rồi anh xem, thế nào em cũng tổn thương vì anh.”
Anh thở dài, đưa tay vuốt tóc, “Nếu như thế thì ta cứ để mọi việc thuận theo lẽ tự nhiên và mặc cho số phận đưa đẩy.”
“Ta sẽ chẳng đi tới đâu cả”, cô nói. “Toàn bộ vấn đề nằm ở chỗ đó.”
“Sao lại không đi tới đâu?”
Nhìn vào mắt anh, Bethany nhận thấy Ryan quả thực không hiểu. Mắt cô ậng nước, cổ họng nóng rẫy, hai tay tê cứng vì căng thẳng, cô giật cái khăn ra khỏi đầu và đặt nó trên lòng. Cô biết tóc mình giờ thành một đống bù xù kinh khủng nhưng mặc kệ, cứ để anh ta nhìn thấy hình ảnh xấu xí nhất của mình.
Bethany cẩn thận cho mấy tấm hình lại vào cái bao thư, những ngón tay run rẩy khi cô gấp nắp bì. Tự sâu trong thâm tâm cô ước sao có thể tránh được cuộc trò chuyện này. Cổ họng nghẹn cứng, nuốt thât mạnh cho đến khi lấy lại được sự kiêu hãnh vốn có và cố ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh. “Một số bộ phận trên cơ thể em mất cảm giác rồi. Anh cứ lấy kim đâm vào bắp chân em mà xem, sẽ chẳng thấy gì cả.”
Ánh mắt anh ngay lập tức đưa xuống đôi chân buông thõng, rồi lại trở về khuôn mặt cô.
Trước khi để vuột mất sự can đảm vừa mới lấy lại được cô tiếp tục nói, “Em không chắc mình có quan hệ thể xác bình thường với một người đàn ông được không. Có thể có, mà cũng có thể không.”
“Vì sự thiếu chắc chắn đó mà em quay lưng lại với cuộc sống hay sao?”
“Em không hề quay lưng lại với cuộc sống mà chỉ học cách chấp nhận những điều nằm ngoài khả năng bản thân. Với anh, thật dễ dàng khi để mọi chuyện diễn ra tự nhiên và đón lấy những gì số phận mang lại. Nhưng với em thì khác. Nếu ta có đến được với nhau thì em chỉ khiến cho anh thất vọng, còn bản thân mình đau đớn mà thôi. Em không nên tham gia ‘trò chơi’ này thì hơn.”
“Ai đã khiến em trở thành như thế?”, câu hỏi bất ngờ khiến cô sững sờ. Hai mắt anh nheo lại và nụ cười trở thành cái nghiến răng. “Em quá… kìm nén. Em có nhận thấy vậy không?”
Bethany bối rối nhìn anh. “Kìm nén?”
“Lý trí. Điềm tĩnh. Như thế là không tự nhiên. Nếu mà cứ như thế suốt thì em sẽ rất mệt mỏi. Ai đó đã làm em tổn thương, điều ấy viết rất rõ trên gương mặt em. Em biết anh còn thấy điều gì nữa không?”
Bethany lắc đầu. “Không, nhưng em có cảm giác anh sắp nói ra.”
“Đúng. Điều này đáng lo ngại đấy.” Anh khom người nhìn sâu hơn vào mắt cô như thể có một quả cầu thủy tinh nằm bên trong đầu cô. Cô biết anh đùa nhưng dẫu thế cô cũng có cảm giác như lòng mình trở thành một cuốn sách để ngỏ. “Anh thấy sự giận dữ nằm tít sâu bên trong, nơi em không dò tới được. Em giận dữ đến mức có thể xé toang một thứ gì đó đến khi nát vụn ra.”
Bethany phá lên cười rũ rượi. “Thật ư? Anh có thể thấy tất cả những điều ấy ư?”
“Chứ sao. Chưa hết. Em giống như một ngọn núi lửa bé tí ủ trong mình dòng dung nhamđang sôi sục cứ chực phun trào.”
“Có ai từng bảo anh điên rồ chưa?
“Một số người ồn ào về điều đó nhưng anh phớt lờ.”
“Hầu hết phụ nữ chẳng bao giờ còn phun trào như núi lửa nữa sau một lần nào đó trong đời bị tổn thương”, cô lý lẽ.
“Họ không thường bị tổn thương theo cách của em”, anh vặc lại. “Có thể họ bị ruồng bỏ vài lần trước khi tìm được người đàn ông thích hợp, và có thể họ cũng có trái tim tan vỡ. Nhưng chuyện đó thường không phá hủy cuộc đời của họ đến như vậy.”
Cô chụm hai bàn tay lại vào môi.
“Em biết điều gì khác nữa không? Anh cược là họ đã gào thét, khóc lóc, nổi giận, thổ lộ tất cả những nỗi đau và sự tức tối với một ai đó, mẹ hay bạn thân. Một ai đấy. Nếu không thế thì chín mươi phần trăm phụ nữ dứt khoát sẽ bị tâm thần.”
“Ý anh là em bị tâm thần?”, cô lém lỉnh hỏi.
Anh nhìn cô chăm chăm. “Không. Chỉ là em bị tổn thương, và nỗi đau đó sẽ không bao giờ phai nếu em cứ nhất định không chịu tâm sự với người nào đó.”
“Em không thể cho phép một sự việc như thế ảnh hưởng đến những năm tháng còn lại của cuộc đời mình.”
“Thế ra là đã có một sự việc gì đấy rồi.” Anh nháy mắt. “Bắt được rồi nhé.”
“Thì sao? Em vẫn giữ nguyên quan điểm của mình. Không được để một sự việc nào đấy tác động lên phần còn lại của cuộc đời mình. Cứ thế mà sống tiếp thôi.”
“Dù vậy, em cũng không nên tiếp tục sống mà giả vờ như chưa từng xảy ra điều đó. Tâm sự với ai đó cho nguôi nỗi niềm và tháo gỡ nỗi đau trong lòng là điều nên làm hơn cả. Em từng thử thế chưa?”
“Đương nhiên là em…” Bethany đột nhiên ngưng bặt và nhìn anh đăm đăm khi cô đang cố nhớ lại.
“Em có gào thét và khóc lóc không?”
“Không”, cô thì thào.
“Em có ném đồ đạc và chửi bới anh ta là đồ cặn bã hay gì gì đó không?”
Cô lại cười phá lên gượng gạo. “Chuyện xảy ra ngay sau lần phẫu thuật đầu tiên, và em không được cử động nhiều. Gia đình em lúc nào cũng quây quần bên em. Em không thể thổ lộ được với họ, như cách anh vừa nói ấy. Không thể nói ra mà không khiến cho những người mình yêu quý phải đau lòng.”
“Tệ thật.” Anh dịch chuyển sức nặng thân người sang chân bên kia, hai tay khoanh lại đặt trên gối. “Anh cũng đã từng đau khổ một lần. Hồi còn học phổ thông.”
“Anh á?”
“Ừ. Như em nói, bình thường ai cũng bị tổn thương ít nhất một lần trong đời. Chuyện này cũng xảy ra với đàn ông. Đương như không giống như em. Nhưng ở tuổi đó, người ta không đủ can đảm đối mặt với hoàn cảnh và không nghĩ về chuyện liệu sự việc đó có thể tệ hơn thế nào. Chỉ là thấy đau khổ đến chết đi được.”
Vì lý do gì đấy Bethany chưa bao giờ liệt Ryan Kendrick vào danh sách những người có thể đau khổ vì chuyện tình cảm. Anh tạo cho cô ấn tượng thuộc tuýp đàn ông khiến phụ nữ phải đau khổ.
“Thế anh có thổ lộ không?”, cô hỏi.
Anh nheo mắt nhìn cô. “Nếu không thổ lộ thì anh có khuyến khích em làm vậy không nào? Đương nhiên là có. Và sau đó cảm thấy đỡ hơn.” Anh khom người gần cô hơn nói khẽ, “Em mau đi tìm thằng cha bỏ của chạy lấy người kia cho anh. Để anh dần cho hắn một trận.”
Cô lại cười phá lên và lắc đầu. “Không cần thiết đâu. Tám năm rồi. Thực sự em đã vượt qua được.”
“Nói dối.” Nét hóm hỉnh tắt ngấm trên khuôn mặt anh. “Nói cho anh biết một việc em đã làm để vượt qua chuyện đó đi nào.”
Cô so vai. “Em có cách riêng của mình. Paul…”
“À há. Giờ thì ta có chút manh mối rồi nhé. Biết tên thằng cha xấu xa đó rồi.”
Cô không thể “chống đỡ” nổi nữa. Anh ta quá sắc sảo và có thể nhìn thấu được người khác. Cô cảm thấy như không thở nổi. Đôi tay run rẩy mân mê cái phong thư.
“Vâng, Paul.” Cái tên vón lại thành cục to cứng kẹt nơi cuống họng khiến cô nuốt mãi không trôi. “Cậu ấy thực sự không xấu, chỉ là một thanh niên dễ thương muốn có một cuộc sống bình thường, và không có gì đảm bảo được rằng cậu ấy sẽ có được điều ấy với em.”
“Và thế là cậu thanh niên dễ thương đó cứ thế mà cắt đứt với em luôn.”
Ký ức dội về đau đớn. Cho dẫu không còn cảm giác gì với Paul nữa nhưng ý thức bị phản bội vẫn như một lưỡi lam bén ngọt cứa lấy lòng cô. Cô cúi đầu và khảy khảy móng tay lên một cụm lông xù trên áo choàng. “Vâng.”
“Và em vẫn cho rằng cậu ta là người dễ thương ư?”
“Thật vậy, cậu ấy cũng chỉ mới mười tám tuổi, còn quá trẻ để có thể đương đầu với một chuyện như vậy. Giờ nhìn lại, em không còn trách cậu ấy vì đã từ bỏ em.” Cô nhún vai và cố mỉm cười. “Nhiều đàn ông trưởng thành khi đối mặt với một chuyện tương tự thế còn không đương đầu nỗi nữa là.”
“Đừng có biện hộ cho hắn nữa. Em đâu phải mẹ của hắn.”
Bethany trợn tròn mắt.
“Nào”, anh quở mắng. “Khi em bị tổn thương thì đừng bao giờ bào chữa cho thằng cha làm đau lòng em. Đó là việc của mẹ hắn.”
“Ta hơi lạc đề rồi đấy anh. Em chỉ muốn cố giải thích cho anh tại sao em…”
“Không cần đâu. Anh có thể thấy em chưa sẵn sàng với bất cứ điều gì ngoài tình bạn, và anh cũng muốn vậy.”
“Em không chắc đó là điều mình muốn.”
“Anh không nói về kiểu tình cảm yêu đương trai gái. Chỉ là tình bạn thôi. Thế thì có gì rủi ro đâu nào?”
Bethany đỏ bừng hai má. “Có thể. Để em nghĩ lại. Có thể.”
Anh chạm một đầu ngón tay lên đầu mũi cô, rồi đưa ngón cái quệt đi giọt nước mắt vừa rơi xuống. “Còn nghĩ ngợi gì nữa? Ai cũng cần có bạn bè. Bọn mình sẽ rất vui.”
Bethany nắm chặt hai tay trong lòng, chặt đến nỗi móng tay đâm lún vào chỗ thịt mềm. Tim cô lạc nhịp. Cô sợ anh có thể nhận thấy sự mong mỏi hiển hiện trong đôi mắt mình. Cô tìm kiếm một cái gì đó để tập trung và nhận thấy mình đang nhìn chăm chăm vào một cái cúc trên áo sơ mi của anh.
Ngay lúc đó cửa trước bật mở. Bethany ngước nhìn lên và trông thấy Jake đứng án ngữ ở đấy, hai chân dạng ra, đôi mắt xanh sắc lạnh găm vào Ryan, rồi chuyển sang cô. Khi anh chuyển ánh nhìn vào khuôn mặt cô và trông thấy dòng nước mắt trên má em gái, nét mặt anh chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ chỉ trong tích tắc.
“Cái quái quỷ gì xảy ra ở đây đấy?”, Jake gầm lên.
Bethany giật nảy mình. Khi anh nổi cơn thịnh nộ thì tốt nhất là không nên dây vào, và không gì khiến anh nổi cơn tam bành nhanh hơn việc ‘ngửi’ thấy mối đe dọa nào đó đang rình rập Bethany, dù thật hay tưởng tượng. Cô hy vọng Ryan cứ giữ nguyên tư thế ngồi xổm như nãy giờ. Ít nhất là như thế thì cô còn chắc được là Jake sẽ không đánh anh.
Nhưng không. Ryan điềm nhiên đứng lên. Hai người đàn ông nhìn rất ngang sức, đều cao, vai và cánh tay đầy cơ bắp, đủ rắn rỏi để ra đòn nhanh như chớp. Bethany lo lắng liếc nhìn mấy chậu hoa bằng đất nung vẽ thủ công trên sàn nhà ở góc ngay lối vào. Rồi cô bất giác tự hỏi sẽ không biết đầu óc cô đang đi đằng nào. Anh trai cô và Ryan sẽ lao vào nhau một trận sống mái cho đến khi một trong hay gục xuống mới thôi. Vậy mà cô còn ngồi đấy mà lo cho mấy cái chậu đất?
“Chào anh Jake”, Ryan chìa tay. Thấy Jake không tỏ vẻ gì muốn đáp lại, Ryan vẫn để tay chìa ra như thế và nói, “Tôi xin được trả lời câu hỏi của anh, không có gì xảy ra ở đây cả. Bethany và tôi chỉ đang nói chuyện.”
Jake gầm gừ, “Nói chuyện gì?”. Bethany không hiểu sao anh lại có thể phát ra được tiếng từ hai hàm răng nghiến chặt như thế.
“Tính khả thi của việc kết bạn giữa chúng tôi.”
Bethany thót hết cả tim. Lúc đó nếu có thể được thì cô chỉ muốn khẽ đá Ryan một cái để nhắc anh. Đừng nói sự thật, cô chỉ muốn hét lên. Đừng nói cho anh ấy nghe sự thật.
“Tính tình tôi và cô ấy rất hợp nhau”, Ryan nói. “Chúng tôi rất vui khi ở bên nhau.”
“Đừng hợp là tốt hơn cả.” Jake hạ giọng.
Cuối cùng Ryan cũng hạ tay xuống, anh liếc nhìn xuống Bethany khi đội lại chiếc mũ lên đầu. Rõ ràng là anh không nhận thấy Jake đang kiềm chế đến thế nào. Hoặc là thế, hoặc là anh không còn khả năng đánh hơi được mối nguy hiểm sờ sờ ngay trước mắt. Đã thế anh còn nháy mắt với cô nữa.”
“Đừng lảng vảng quanh em gái tao”, Jake nghiến răng. “Nếu một mình tao không đá được đít này thì còn bốn anh em nữa xếp hàng đằng sau tao đấy. Không ai được làm con bé khóc rồi cứ thế bỏ đi.:
Bethany cuống quýt quệt hai dòng nước mắt trên má. “Em đâu có khóc, Jake. Có cái lông quặm rơi vào mắt. Ryan đã cố thổi cho nó bay ra.”
Cả hai người đàn ông đều nhướng mày lên nhìn cô ngờ vực. Cứ cho đấy là lời nói dối khó tin nhất Bethany từng nói ra đi. Cô không muốn có một vụ “nổ” lớn trong nhà mình.
Như thể cô chưa hề nói gì, Ryan ngoái lại nhìn Jake và nói, “Có thể anh nhìn thấy như anh muốn, nhưng quả thực tôi không làm gì để cô ấy khóc. Chúng tôi chỉ nói chuyện. Thế thôi. Tôi cũng muốn nhắc anh nhớ rằng cô ấy đã trưởng thành. Nếu cô ấy không muốn tôi lai vãng đến gần cô ấy thì tôi nghĩ chính cô ấy sẽ cho tôi biết.”
“Đừng mạo hiểm”, Jake nói giọng nguy hiểm.
“Nếu thẳng thắn nói cho anh biết sự thật là mạo hiểm, thì một trong chúng ta đang nổi nóng rồi, mà dứt khoát không phải là tôi.”
Bethany chắc chắn một trăm phần trăm Jake sẽ ra tay. Trước sự nhạc nhiên của cô, hai người chỉ lườm lườm nhìn nhau, ước lượng, thân thể căng cứ lại. Rốt cuộc cô quyết định mặc kệ, đó là chuyện giữa đàn ông với nhau – một kiểu giao tiếp không lời khó hiểu nào đó thường xảy ra giữa hai người đàn ông đang nổi máu nóng lên khiến cho phụ nữ phải sợ chết khϊếp.
Ryan hích vành mũ chào cô và kịp đưa mắt nhìn Jake thật lâu trước khi ra cửa. Cái nhìn mà Bethany thấy mật đường chảy còn nhanh hơn.
“Chúc ngủ ngon, Bethany”, anh nói trước khi đóng cửa lại đằng sau. “Anh sẽ liên lạc lại.”
Cô muốn nói, “Đi đi. Nhanh lên!”. Thay vì đó cô chỉ nói giọng run run, “Chúc ngủ ngon, Ryan. Xin lỗi anh.”
Anh cười toe toét, nháy mắt lần nữa, “Ôi dào. Có gì đâu.”