Thiếu Gia Thật Mắc Chứng Sợ Xã Hội Bạo Hồng Trong Show Tình Ái

Chương 29

[Trình Tiểu Thời ổn không? Sao cậu ấy vẫn chưa quay lại?]

[Trời tối rồi. Nếu không quay lại, chẳng lẽ thực sự phải ăn đồ ăn của Doãn Nhạc sao?]

[Đen sì sì, cho cũng không dám ăn.]

[Trình Tiểu Thời bị thương...]

[Lần đầu làm tốt đấy, lần sau đừng làm nữa.]

[Chỉ sợ anh trai này định đi theo hình tượng vợ hiền dâu thảo! Thực sự không cần đâu!!]

Không chỉ khán giả bàn tán về Trình Tiểu Thời, Dương Hạo đang ngồi trong phòng khách cũng lơ đãng.

Trình Thời đi chơi cả ngày vẫn chưa về. Mỗi Trình Thời chưa về thì thôi, ngay cả Trương Thước cũng không thấy đâu, cậu ta khó mà không nghi ngờ hai người đang ở bên nhau.

Nghĩ đến đây, Dương Hạo bực bội một cách khó hiểu, Trình Thời vừa xuất hiện đã khiến cậu ta để ý tới, vậy mà vẫn có người không có mắt muốn chen chân vào.

Cậu ta giận dữ nhấn điều khiển từ xa để bật màn hình TV.

Cho đến khi một thanh âm kiêu ngạo đột nhiên xuất hiện, Dương Hạo mới dừng lại.

Đó là một bộ phim truyền hình cổ trang, là câu chuyện kể về một thiếu niên nổi loạn.

Người l*иg tiếng rất phù hợp với nhân vật, cốt truyện ở mức trung bình nhưng Dương Hạo không hề chuyển kênh, các nhân vật trong phim vẫn tiếp tục nói lời thoại của mình.

[Êy, giọng nói quen quá vậy?]

[Aaa, là bộ phim võ thuật “Thanh Nha Loan Đao” phải không?]

[Không ngờ lại gặp được nhiều chị em cùng sở thích trong "Tình yêu và Mùa hè"!!]

Dương Hạo vừa mới dừng lại thì nghe thấy tiếng mở cửa từ lối vào.

Trình Thời và Trương Thước cùng nhau xuất hiện trước mặt nhiều người.

[Ahhh! Trình Tiểu Thời, cuối cùng cũng trở lại!]

[Giương cao biểu ngữ Thước Thời Sinh!!]

[Hahaha, Dương Hạo nhìn thấy cảnh này chắc buồn lắm.]

[Đáng đời, ai bảo không đuổi theo Trình Thời vào buổi sáng, chỉ biết cắm mặt chơi game mà thôi.]

Mấy người trong biệt thự nghe được động tĩnh, đồng thời nhìn sang.

Trình Thời chậm rãi bước vào, theo sau là Trương Thước.

Sau khi Vinh Nhất Nhất thấy người bước vào là Trình Thời và Trương Thước, cậu ấy không chút do dự bước tới, hoàn toàn không để ý đến Doãn Nhạc đang loay hoay với bữa tối phía sau.

Cậu ấy đứng trước mặt Trình Thời, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa vào chiếu lên mái tóc xoăn của Vinh Nhất Nhất, khiến cậu ấy càng thêm đáng yêu.

Trình Thời coi Vinh Nhất Nhất như một đứa em trai chưa trưởng thành cần được quan tâm đặc biệt.

Vinh Nhất Nhất nhìn khuôn mặt hơi lạnh lùng của Trình Thời, ánh mắt cậu ấy sáng ngời, giọng nói có vẻ hơi phàn nàn: "Anh Trình! Sao giờ anh mới về!"

Trình Thời chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác vang lên sau Vinh Nhất Nhất.

“Cậu và Trương Thước ở cùng nhau suốt sao?” Dương Hạo đứng dậy, chân dài đi về phía Trình Thời, nhưng trong mắt lại nhìn Trương Thước bằng ánh mắt thù địch.

[Ô hô hô, ánh mắt như chó lớn này rất giống ánh mắt nhìn lãnh thổ của mình bị người khác xâm chiếm.]

[Trách mình chứ trách ai.]

[Vinh Nhất Nhất dễ thương quá!]

Trình Thời khẽ cau mày, giọng điệu của Dương Hạo khiến cậu thấy hơi khó chịu.

"Đúng vậy, bọn tôi ở cùng nhau." Trương Thước nói trước Trình Thời: "Cậu ấy bị thương ở chân, bọn tôi đến bệnh viện để chữa trị, nên mới về muộn."

Trương Thước nói rất mập mờ, lời này ngay lập tức khiến mối quan hệ của hai người có vẻ gần gũi hơn.

Lời nói cũng không rõ, rõ ràng là bốn người ở cùng nhau nhưng Trương Thước làm ra vẻ như chỉ có hai người ở cùng nhau.

Sắc mặt Dương Hạo liên tục thay đổi, khó có thể duy trì nụ cười trên mặt, cái đồ mưu mô này!

Vinh Nhất Nhất nhỏ giọng kêu lên, giọng điệu hơi lo lắng: "Anh Trình, chân của anh có bị thương nặng không?"

Cậu ấy nhìn mắt cá chân quấn băng gạc của Trình Thời, đôi mắt đen láy trong nháy mắt trở nên mờ mịt.

[Cục cưng Nhất Nhất đừng khóc.]

Trình Thời nhìn thấy như vậy, sững sờ, hơi kinh ngạc.

Trình Thời vô cảm nói: “Tôi không sao, có thể đi, có thể chạy, cũng có thể nhảy.”

Những giọt nước mắt lăn dài của Vinh Nhất Nhất bị lời nói thẳng thừng của Trình Thời đẩy ngược trở lại.