Nghĩ đến đây, trong đôi mắt nâu nhạt của Trình Thời hiện lên một tia chờ đợi.
Cậu lặng lẽ ngồi cạnh Phó Cận, sống lưng căng thẳng, trong không gian nhỏ hẹp, giữa họ chỉ cách có một bộ vest đen.
Trình Thời cụp mắt nhìn bắp chân, đặc biệt yên tĩnh.
Trình Thời tự nhủ trong lòng, lần đầu gặp mặt phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương, như vậy sau này sẽ dễ dàng thương lượng hơn!
Khác với sự hưng phấn mơ hồ của Trình Thời, Trương Thước sửng sốt trong giây lát khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác.
Gia đình anh ấy nhiều đời hành nghề y, anh ấy cũng có quen biết với vài nhà giàu trong giới, nhưng mối quan hệ không thân thiết lắm, chỉ có thể coi là quen biết.
Có lẽ Trương Thước sẽ không đặc biệt nhớ người bình thường khác, nhưng Phó Cận quá đặc biệt.
Chỉ có thể nói, có lý do khiến những người trong giới nhà giàu tránh mặt anh như rắn rết bò cạp.
Người như vậy không phải là người mà anh ấy và Trình Thời có thể tiếp xúc.
Thế nhưng, giây tiếp theo, Trương Thước hoàn toàn choáng váng.
Phó Cận cởi cà vạt đen ra, những ngón tay thon dài của anh cầm lấy mắt cá chân trắng nõn của Trình Thời.
“A…” Trình Thời nhận thấy mắt cá chân mình bị nắm lấy nâng lên, không khỏi giật mình kêu lên.
Trình Thời ngâm mình trong nước biển đã lâu, da thịt bắp chân mát rượi, nhiệt độ nóng hổi ở lòng bàn tay Phó Cận xuyên qua da liên tục truyền đến Trình Thời, thần kinh bỗng nhiên căng thẳng.
Cơ bắp của bắp chân gầy gò căng cứng, những đường nét của đôi chân lộ ra trông vô cùng xinh đẹp.
Trong đầu Trình Thời như có pháo hoa nổ, một cảm giác tê dại dâng lên sống lưng, vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày trong đôi mắt xinh đẹp biến mất, cậu trở nên vô cùng bối rối hoảng sợ.
Điều kỳ lạ là cậu vẫn không chịu được khi người khác chạm vào, cảm giác đó khiến Trình Thời rất khó chịu.
Nhưng lần này cậu không còn cảm thấy buồn nôn vì ghê tởm như trước nữa mà chỉ muốn bỏ chạy nhanh chóng.
Trình Thời không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ mình dựa mặt mà ghê sao?
Nghĩ thế, Trình Thời thậm chí còn nghĩ xa hơn một chút, tay Trương Thước có vẻ khá sạch sẽ mà.
“A…” Trình Thời cảm thấy vết thương đau nhức, suy nghĩ lại quay trở lại.
Cậu nhìn thấy Phó Cận đang quấn cà vạt quanh cổ chân mình, dùng sức siết chặt, không cho Trình Thời phản kháng.
Một giọng nam trầm vang lên: "Bệnh viện gần nhất sẽ mất mười lăm phút. Tốt nhất là nên xử lý vết thương trước, cố gắng chịu đựng."
So với giọng nói của Phó Cận, động tác của anh khiến tim Trình Thời đập nhanh hơn, dái tai hồng hồng hơn, lông mi khẽ run lên.
Trình Thời ngoảnh mặt đi, cố ý không nhìn bàn tay đang đặt trên bắp chân của đối phương, cố chịu đựng sự khó chịu, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Cho dù không nhìn, khi đối phương thắt cà vạt, cảm giác đầu ngón tay thỉnh thoảng sượt qua làn da của cậu cũng đặc biệt rõ ràng.
Cơn ngứa lấn át vết thương đau đớn, da thịt kêu gào muốn trốn chạy.
Trình Thời không khỏi run rẩy.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng của Phó Cận dừng lại trên không một lúc rồi đáp xuống làn da của Trình Thời, sức lực dường như tăng lên.
Nhưng chẳng bao lâu, anh đã buông bàn tay đang nắm cổ chân Trình Thời.
Trình Thời lập tức thu bắp chân lại, tuy không cảm thấy ghê tởm nhưng cậu cũng không thích bị động chạm.
Nếu có thể, thực sự muốn giống như một trò chơi, sắp xếp cho cậu một thiết bị có thể ngăn cách người khác.
Cổ chân thon dài trắng nõn tạo thành sự tương phản rõ rệt với chiếc cà vạt sẫm màu, xinh đẹp và quyến rũ không thể tả.
Trình Thời hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
Là người từ ngoài tới, cậu chỉ biết cốt truyện về mình chứ không biết bối cảnh cụ thể của Phó Cận. So với cốt truyện, cậu càng tin vào những gì tận mắt nhìn thấy. Cốt truyện cũng nói rằng cậu là một bia đỡ đạn độc ác mà, nhưng lúc cậu mới tới thấy cũng chỉ là một nhóc đáng thương.
Về giả thiết phản diện của Phó Cận, Trình Thời tỏ ra khá nghi ngờ.