Thiếu Gia Thật Mắc Chứng Sợ Xã Hội Bạo Hồng Trong Show Tình Ái

Chương 25

Dưới ánh hoàng hôn, vài chiếc vỏ sò phản chiếu ánh sáng nằm lặng lẽ trên đôi bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài, cổ tay thon và cẳng tay gầy gò.

Trương Thước nắm chặt bàn tay buông thõng bên mình một cách vô thức, anh ấy cảm thấy một tay mày có thể nắm lấy cả hai cổ tay Trình Thời.

Giọng anh ấy trầm thấp, trong giọng điệu mang chút khen ngợi: "Rất đẹp."

Chỉ cần khán giả biết Trương Thước đang nghĩ gì thì chắc chắn phải thốt lên: Chó thật!

Chỉ tiếc, họ cũng như Trình Thời, không cách nào biết được.

Trình Thời thu tay lại, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Thái độ của cậu rất nhạt nhẽo, chủ đề trò chuyện chấm dứt.

Trương Thước: “Có muốn quay về không?”

Trình Thời ban đầu muốn ở bãi biển đến tối để ngắm hoàng hôn với bầu trời đầy sao, nhưng sự xuất hiện của Trương Thước đã phá vỡ kế hoạch của cậu.

Cậu có linh cảm chỉ cần mình nói quay về sau thì Trương Thước nhất định sẽ ở đây cùng cậu.

Nếu đã như vậy, không bằng trở về biệt thự trước rồi rúc vào trong phòng một mình.

“Về.” Trình Thời gật đầu.

“Cùng đi thôi.” Trương Thước nói xong liền tiến một bước lại gần Trình Thời, giơ xô lên: “Có muốn bỏ vỏ vào không?”

Như thói quen hình thành theo năm tháng, Trình Thời lùi lại một bước khi Trương Thước đến gần, cậu lắc đầu lạnh lùng từ chối: “Không, cảm ơn”.

[Trình Thời lạnh lùng quá...]

[Quả thực không có phản ứng gì cả, Trương Thước tỏ ý rõ ràng như vậy mà, thật thất vọng.]

[Vl, phía trên nói cái mẹ gì vậy? Không phải cứ theo đuổi là được đồng ý đâu!]

[Đúng đó, họ mới gặp nhau được hai ngày, vẫn đang tìm hiểu nhau. Tôi nghĩ thái độ hiện tại của Trình Tiểu Thời không có gì sai cả!]

Ánh mắt Trương Thước lóe lên, thu

tay lại: "Được rồi, đi thôi."

[Cùng nhau quay về là một cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu nhau!]

[Ban đầu tôi tưởng Trương Thước là một anh trai hệ cấm dục, không ngờ anh ta lại mưu mô đến thế.]

[Haiz, tên ngốc Dương Hạo đó nhất định không tranh nổi với Trương Thước, ahhhh, cp của mị chẳng lẽ BE sao!]

Trình Thời gật đầu.

Cậu tiến lên hai bước nhưng thấy Trương Thước không nhúc nhích.

"Có chuyện gì vậy?"

"Cậu bị thương, không đau sao?"

Trương Thước nhìn mắt cá chân Trình Thời, có một vết thương dài bằng ngón tay út, máu chảy ra, tương phản rõ rệt với làn da trắng ngần.

Đánh giá tốc độ chảy máu, vết thương cũng khá sâu, cần được băng bó.

Nghe Trương Thước nói, thợ quay hình lập tức chuyển máy ảnh về vết thương của Trình Thời.

[A! Có vẻ như đã lâu rồi, vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng rồi!]

[Cậu ấy không cảm thấy gì sao?]

[Cái này tùy người á bồ, hồi trước tôi đến bãi biển, bị một tảng đá cào xước, nhưng ngâm mình trong nước cũng không cảm thấy gì hết.]

[Nhưng nó trông thực sự rất đau đớn...]

Lúc này Trình Thời mới nhận ra vết thương, không biết thì không sao, biết rồi mới thấy khá đau.

Máu vẫn đang rỉ ra, Trương Thước nhìn thợ quay hình: "Tình huống này phải đến bệnh viện để băng bó. Anh có xe không?"

Thợ quay hình hoảng sợ gật đầu: "Có ô tô, có ô tô!"

Vừa nói, anh ta vừa bắt đầu liên lạc với tổ chương trình, nhưng cuộc gọi chưa kịp thực hiện đã bị cắt đứt.

Trịnh Hòa cúp điện thoại, trấn an thợ quay hình: "Không sao đâu, anh đi về với Trương Thước trước nhé. Tôi ở đây với Trình Thời".

"Đạo… đạo diễn!"

Camera không quay được hình dáng của Trịnh Hòa, khán giả chỉ nghe thấy giọng nói, thở phào nhẹ nhõm khi biết đó chính là đạo diễn của “Tình yêu và Mùa hè”.

[Huhuhu, may mà có đạo diễn ở đây, đau lòng Trình Tiểu Thời ghê!]

[Chắc chắn bị thương lúc mải chơi! Lần sau phải nhớ bảo vệ mình đấy!]

Trình Thời: “Xin lỗi đã gây phiền phức cho mọi người.”

Trịnh Hòa xua tay: “Không phải nói xin lỗi gì hết, cậu bị thương trong lúc ghi hình. Là đạo diễn, tôi cũng có trách nhiệm”.

"Đi thôi, đừng ngơ ngác nữa."

Vừa nói, anh ta vừa ra hiệu cho thợ quay hình đưa Trương Thước đi trước.

“Tôi đi với Trình Thời.” Trương Thước nói.