Chàng trai đang cưỡi sóng với nụ cười phấn khích trên khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu vào cậu, làn da trắng trẻo dường như tỏa sáng, khắp người đều là vẻ kiêu ngạo của một chàng trai trẻ, vượt trội hơn tất cả mọi người xung quanh.
Có lẽ đã lâu không chơi, Trình Thời chỉ cảm thấy adrenaline trong mình dâng trào. Giây phút này có thể nói là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cậu kể từ khi ghi hình cho chương trình.
Vẻ ngoài của cậu rất khác so với đêm qua.
[Trình Tiểu Thời! Ngầu quá!]
[Tôi say quá rồi! Ahhhhh! Cậu ấy trông thật nhỏ bé!]
[Nhìn nụ cười này xem, quá đáng yêu, quá kiêu ngạo, như muốn nói xem anh đây trượt ván ngầu không này, hahaha.]
[Hahaha, cười điên!]
Trịnh Hòa thích thú nhìn Trình Thời: "Hầy, tối hôm qua còn tưởng Trình Thời chỉ là một con thỏ nhút nhát, bây giờ cậu ấy lại cho tôi một bất ngờ mới, lướt sóng còn giỏi hơn tôi."
Phó Cận im lặng nhìn chàng trai lướt sóng, đôi mắt tối sầm, nhưng trong đầu vẫn nhớ Trình Thời đêm qua đã sợ hãi như thế nào, đôi mắt đẹp, lông mi run rẩy, nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh...
Sau khi Trịnh Hòa thấy Phó Cận không đáp lại, liếc nhìn đối phương thì phát hiện ánh mắt của Phó Cận đã nhìn về phía Trình Thời, anh hơi mất tập trung.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Trịnh Hòa giơ tay lắc lắc.
Phó Cận quay mặt đi, thản nhiên nói: “Trông quen quen thôi.”
Trịnh Hòa: “Không thể tin được anh lại nói những lời sáo rỗng như vậy”.
Phó Cận lặng lẽ nhìn Trịnh Hòa, đôi mắt đen sâu thẳm không chút cảm xúc.
Trịnh Hòa bày ra vẻ mặt tôi hiểu tôi hiểu, anh ta cứ nói nhảm: "Tôi hiểu, anh có hứng thú phải không? Chờ chút, tôi sẽ sắp xếp cho anh. Nhưng không phải hôm nay, ngày mai được không? Chương trình ngày mai mới kết thúc, đến lúc đó..."
“Trịnh Hòa.” Giọng Phó Cận trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh Hòa im lặng một lúc, quên mất rằng người đàn ông này luôn khác biệt với họ. Phó Cận tuy ra tay độc ác thất thường nhưng chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm người khác.
Anh ta lập tức muốn quỳ xuống xin lỗi không chút do dự.
Trong biệt thự.
Trình Thời đi rồi, Dương Hạo cảm thấy ở trong phòng khách cũng không có ý nghĩa gì, cậu ta không thích hình tượng ôn hòa như Doãn Nhạc, huống chi Doãn Nhạc chỉ giả vờ giả vịt mà thôi, bản thân anh ta không liên quan gì đến hai từ ôn hòa hết.
Có bạn bè trong ngành từng diễn xuất với Doãn Nhạc, đánh giá anh ta mắt cao hơn đỉnh.
Về phần Vinh Nhất Nhất, đối phương nũng nịu như vậy, Dương Hạo luôn cảm thấy nếu mình nói lời gay gắt, cậu ấy bật khóc ngay tại chỗ.
Quả nhiên, Trình Thời hợp với khẩu vị của cậu ta hơn.
Cố Tuynh Châu đang giải quyết công việc của phòng làm việc, anh ta dần dần tiếp quản công ty giải trí Phong Hoa, có rất nhiều công việc phải làm.
Bên mắt bị thương đêm qua đã được điều trị kịp thời, hiện không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa.
Doãn Nhạc đương nhiên là ở chỗ Cố Tuynh Châu, anh ta cầm một cuốn sách, ngồi trên ghế sofa đối diện Cố Tuynh Châu, đọc sách một cách đàng hoàng.
Trương Thước đang có ý định ra ngoài đi dạo.
Trong phòng khách chỉ có Dương Hạo và Vinh Nhất Nhất.
Đúng lúc Vinh Nhất Nhất đề nghị đến phòng chơi game, Dương Hạo thấy chán nên đồng ý.
[Phân tích một chút, Doãn Nhạc hướng về Cố Tuynh Châu, Dương Hạo, Trương Thước hướng về Trình Thời, Vinh Nhất Nhất không rõ, còn lại Trình Tiểu Thời… thôi cậu ấy cứ vui vẻ là được.]
[Hahahaha! Đúng vậy, nhìn bộ dạng của Trình Tiểu Thời không giống như đến để tìm người yêu, mà giống như cậu ấy đến đây để chơi thì hơn]
[Sự thật là vậy mà, Trình Tiểu Thời đang chơi rất vui vẻ kìa.]
[Haiz, chắc có mỗi Trương Thước nghiêm túc tới đây để tìm người yêu!]
...
Trình Thời lướt trên sóng biển.
Sau khi lướt sóng, cậu tìm được một chiếc ghế trên bãi biển rồi nằm tắm nắng thoải mái.
[Cảm giác Trình Tiểu Thời thực sự hạnh phúc khi ở một mình.]
[Thật ghen tị với cuộc sống nghỉ dưỡng như thế này.]