Đây là lần đầu tiên Trình Thời nhìn thấy Trương Nặc, đối phương mặc một chiếc áo T-shirt màu đen rộng thùng thình, cho dù như vậy cũng không thể che khuất bụng bia của anh ta, mặt rất vuông, mụn rất nhiều, đôi mắt vốn đã nhỏ, giờ phút này hơi nheo lại, chỉ còn lại một khe hở, cả người tản ra vị dầu mỡ gian trá, khiến người khó chịu không thôi.
Cậu cũng không muốn để Trương Nặc vào phòng mình, nhưng đồng thời cũng không có ý định đi theo Trương Nặc ra ngoài, vì thế đứng yên ở cửa, không nhúc nhích.
Nhiệt độ tại Thành Đồng cao nhất cũng có thể ngót nghét ba bảy ba tám độ, giờ phút này lại là tiệm cận giữa trưa, nhiệt độ thế nào cũng ba mươi độ hơn có thừa.
Trên người Trương Nặc không ngừng chảy mồ hôi, lại thấy Trình Thời không hề có ý cho anh ta đi vào, nụ cười giả tạo trên mặt nhạt dần đi.
Quả nhiên, thằng nhóc này trước sau như một, khiến người ta chán ghét chết đi được.
Trương Nặc nhìn Trình Thời, trong mắt hiện lên một tia hung ác, nếu không phải bây giờ Trình Thời còn tác dụng, anh ta nhất định phải tìm người làm chết đối phương.
Coi như là cách kính râm, ánh mắt Trương Nặc vẫn làm cho Trình Thời cảm thấy khó chịu, có chút muốn ói.
Tay Trình Thời vịn khung cửa giật giật, làm bộ muốn đóng cửa.
Trương Nặc thấy thế, đành phải mở miệng phá vỡ không khí yên tĩnh.
Hôm nay anh ta đến đây giao nhiệm vụ cho cậu.
Trương Nặc năm nay ba mươi lăm, nghệ sĩ qua tay vô số, vẫn là lần đầu gặp cái loại như Trình Thời.
Kiểu công ty nhỏ như Tinh Diệu này, chủ yếu là tung lưới rộng rãi, sau khi ký hợp đồng thì mặc kệ tự sinh tự diệt, đợi đến khi nghệ sĩ chịu không nổi, chủ động đề xuất hủy hợp đồng, công ty a lê hấp hô biến ra tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời để khiến đối phương phải bồi thường.
Vốn công ty vẫn vận hành như vậy, thẳng đến nửa năm trước, có mấy nghệ sĩ trong công ty bạo hồng, lãnh đạo cấp trên lo lắng loại chuyện này tuồn ra ảnh hưởng đến sự phát triển của người mới, quyết định thay đổi hình thức vận hành, buộc tất cả những nghệ sĩ không có hy vọng gì trong tay hủy hợp đồng.
Ngoại trừ thằng nhóc ngang như cua Trình Thời, mềm cứng không ăn.
Lần này anh ta chính là đến giải quyết triệt để Trình Thời thì thôi.
Nghĩ vậy, Trương Nặc lấy hợp đồng trong cặp công văn ra, vừa ngòn ngọt dụ dỗ vừa mang theo uy hϊếp mở miệng: "Không phải cậu không có tiền hủy hợp đồng sao? Này, nhìn xem, chỗ này là một chương trình giải trí, chỉ cần cậu tham gia, một phân tiền vi phạm hợp đồng công ty cũng sẽ không tính, tự động hủy hợp đồng."
"Còn nếu như cậu không đồng ý, vậy cũng chỉ có thể đi tìm luật pháp."
Trình Thời xuyên qua kính râm, nhìn khuôn mặt khiến người ta buồn nôn của Trương Nặc, lão cáo già này, đừng tưởng rằng cậu không hiểu mô tê gì cái đống hợp đồng này.
Tuy vậy, đây vẫn là tình tiết quan trọng trong cả quyển sách, Trình Thời cũng không thể tránh.
Cậu đưa tay nhận hợp đồng, lật đến trang cuối cùng, nét chữ rồng bay phượng múa rồi ký tên mình, ngữ điệu lạnh lùng: "Tôi đồng ý."
Nói xong quăng hợp đồng vào người Trương Nặc.
Trương Nặc theo bản năng tiếp được, cả người kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Trình Thời lại đồng ý như vậy, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt trông có vẻ hết sức buồn cười.
Vốn anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng battle luyện lưỡi một phen, dù sao trong vòng một năm này, mỗi lần mình liên lạc với Trình Thời, đối phương đều kháng cự.
Sao lần này sảng khoái như vậy chứ.
Trương Nặc híp mắt đánh giá người trước mặt, chỉ một năm không gặp, Trình Thời không chỉ thay đổi vẻ ngoài, tính tình thoạt nhìn cũng thay đổi không ít.