Yêu Phi

Chương 1

Hậu cung, ai mà không biết đến danh tiếng lẫy lừng của Hoa quý phi — một cái tên vừa được xướng lên đã khiến biết bao trái tim ghen ghét, đố kỵ. Ngay cả Hoàng hậu vốn là mẫu nghi thiên hạ cũng phải nghiến răng nuốt hận, ngoài mặt vẫn phải nhẫn nhịn, trong lòng lại cuồn cuộn sóng giận.

Nàng — một nữ tử không rõ lai lịch, dung nhan như họa như yêu, sắc nước hương trời. Nghe đồn, trong một lần Hoàng thượng cải trang vi hành, chỉ một ánh nhìn chạm mắt mà người đã đưa nàng về cung, phá lệ sắc phong làm quý phi — địa vị chỉ dưới một người mà trên vạn kẻ. Không chỉ thế, từ ngày đó, nàng được sủng ái vô biên, ban ân dày đặc, quyền thế một tay che trời. Bao phi tần trong hậu cung vì thế mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng ai dám động đến nàng nửa phần.

Triều thần nhiều lần khẩn cầu, cho rằng nàng là yêu phi, là tai họa của giang sơn, mê hoặc quân vương, khiến lòng quân xao động. Thế nhưng Hoàng thượng chỉ nhàn nhạt gạt đi, mắt điếc tai ngơ, thiên vị đến cực điểm. Trong mắt dân chúng, nàng chẳng khác nào hồ ly tinh đội lốt mỹ nhân, khiến vạn dân lo sợ.

Người ta kể, nàng có đôi mắt xanh biển độc lạ, làn tóc đen dài như thác chảy — sắc đẹp khác thường ấy chính là nguyên nhân khiến bậc đế vương động lòng. Nhiều người từng đi khắp Bắc quốc vẫn không tìm được ai có ánh nhìn yêu nghiệt như nàng.

CHÁT!

Một tiếng tát giòn vang phá tan bầu không khí nặng nề trong điện.

Giữa gian đại điện trang hoàng lộng lẫy, Hoa quý phi đứng kiêu hãnh giữa trung tâm. Trên người nàng là xiêm y cung tước rực rỡ, từng đường nét toát ra khí chất cao quý, không giống chút nào với sự quê mùa của những nữ tử xuất thân thường dân.

Đối diện nàng là Nguyệt mỹ nhân, kẻ mới nhập cung chưa lâu nhưng đã kịp gây sóng gió. Trước khi vào cung, nàng ta là tài nữ có tiếng trong giới văn chương thi họa, vì thế mới được đặc cách sắc phong làm mỹ nhân.

Khuôn mặt Nguyệt Dao nhăn nhó, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm vào Hồng Di, thân thể bị hai cung nữ giữ chặt, không cách nào động đậy.

“Hừ! Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết cha ta là ai không?” Ả ta gằn giọng, miệng nở nụ cười khinh khi, ánh mắt như muốn xé xác người đối diện.

Hồng Di — Hoa quý phi — chỉ nhíu đôi chân mày thanh tú, ánh mắt khinh bạc quét qua người đối diện như thể đang nhìn một kẻ điên.

“Này, người có bệnh à?” Giọng nàng mềm mại nhưng lạnh lẽo như băng. “Bổn cung là quý phi do Hoàng thượng thân phong, ngươi — một mỹ nhân nho nhỏ — có tư cách gì lớn tiếng trước mặt ta? Không hành lễ đã đành, lại còn dám giở giọng hống hách. Phụ thân ngươi? Chẳng qua chỉ là quan nhị phẩm của một bá phủ tầm thường, thấy bổn cung còn phải quỳ, ngươi nghĩ ta phải sợ?”

“Ngươi—!” Nguyệt Dao gào lên, hai mắt đỏ bừng như sắp nổ tung. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, có lẽ nàng đã lao đến cào xé đối phương.

Hồng Di cười nhạt, vươn tay xoa trán, ra chiều phiền não:

“Haizz… đến giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu sao?”

Ánh mắt của Nguyệt mỹ nhân lóe lên tia nghi hoặc, như thể đang chờ lời giải đáp.

Nàng nhẹ nhàng bước lại gần, thì thầm bên tai đối phương, giọng nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa độc khí:

“Hoàng hậu còn là đích nữ phủ thừa tướng mà gặp ta còn phải giữ lễ. Ngươi nghĩ cha ngươi có thể che chở cho ngươi sao?”

Nàng dừng lại, hơi cúi đầu, môi khẽ nhếch:

“Dựa vào ngươi… xứng sao?”

Nguyệt Mỹ nhân giận đến tái mặt, ngẩng đầu cãi lại:

“Hừ! Dù gì ta cũng trẻ đẹp hơn ngươi!”

Câu nói khiến Hồng Di khẽ bật cười, nàng đưa tay che miệng, tiếng cười nhẹ như gió thoảng mà lại khiến lòng người lạnh buốt. Các cung nữ đứng cạnh nàng cũng đồng loạt cúi đầu cười thầm, như thể đang xem một vở hề dở tệ.

Nguyệt Dao mặt đỏ bừng, giận đến mức run rẩy cả thân người, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì nàng ta đã gào lên:

“Ít nhất ta còn có nhà mẹ đẻ chống lưng! Ta là đích tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi! Còn ngươi là gì? Một nữ tử không rõ xuất thân, chẳng qua dựa vào ân sủng của đế vương mà trèo lên cao. Sủng ái là nhất thời! Ngươi tưởng chỉ cần gương mặt là có thể sống sót trong hậu cung sao? Ngươi cứ chờ đấy, sớm muộn cũng có ngày bị chơi chết!”