Đừng Trêu Chọc Em Nữa

Chương 3

Cùng lúc đó.

Trong phòng riêng của câu lạc bộ Kinh Đỉnh.

Ánh đèn muôn màu chiếu sáng khắp cả không gian, mùi khói rượu hòa quyện, cộng thêm tiếng ca hát và tiếng nói cười vang lên không ngừng.

Một không gian sặc mùi xa hoa, xung quanh bàn là những cậu ấm đang ngồi “hưởng lạc”.

"Vãi"

Trịnh Dập Hàng đột nhiên hét lên, trơ mắt nhìn người đàn ông đối diện đặt mấy lá bài cuối cùng xuống, anh ta như phát điên lên tiếng: "Phó Hành Châu, cậu có phải là người không vậy?"

Phó Hành Châu nhướng mày, mi mắt anh hơi động, lười biếng nói: “Xin lỗi, hôm nay vận may cũng không tệ lắm.”

Anh cũng không thèm để ý đến ánh mắt buồn bã của người đối diện, anh vừa mỉm cười vừa rót đầy ly rượu trước mặt: “Mời.”

Trịnh Dập Hàng phát ra một tiếng "phù" mạnh mẽ, sau khi giận dỗi xong liền ngẩng đầu lên, dùng sức đẩy người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình ra: "Biến đi!"

Người phụ nữ cũng không hề tỏ ra khó chịu khi bị thô lỗ đẩy xuống, cô ta mỉm cười đầy quyến rũ và lập tức lao về phía Phó Hành Châu như một con bướm.

Phó Hành Châu nhướng mi, tựa như vô ý xuyên qua lớp vải ấn một ngón tay vào eo của người phụ nữ để ngăn cản động tác tiếp theo của cô ta.

Anh lợi dụng tình thế để di chuyển sang một bên rồi buông tay, người phụ nữ kia không kịp trở tay nên liền bị ngã nhào vào không trung.

Sau khi thu tay lại, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, khóe mắt nhướng lên vẫn chứa đầy ý cười: "Không chơi nữa, các cậu tiếp tục chơi đi."

Nghe vậy, Trịnh Dập Hàng nhìn chằm chằm Phó Hành Châu một lúc, khi thấy anh thực sự lấy điện thoại di động ra, cúi đầu không để ý đến bọn họ, anh ta tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, lần sau cậu sẽ chết chắc!"

Phó Hành Châu liếc anh ta một cái, rồi khẽ nhướng mày, sau đó liền nở một nụ cười hại nước hại dân: “Cứ tự nhiên.”

"Biến biến biến!"

Vì biết rõ tính khí của Phó Hành Châu nên mọi người cũng không còn cố gắng thuyết phục anh nữa mà lại bắt đầu chơi tiếp một cách sôi nổi.

Người phụ nữ bên cạnh vẫn chưa chịu rời đi, cô ta tỏ vẻ yêu kiều ngồi ở đó, âm thầm quan sát từng hành động của Phó Hành Châu.

Người đàn ông này có nước da trắng lạnh, đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ và mịn màng, đuôi mắt thon dài và còn có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải càng làm cho khuôn mặt của người nọ trở nên tuấn tú nhưng cũng cực kỳ yêu nghiệt.

Lúc này anh đang uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, khí chất lạnh lùng toát ra từ anh cũng đủ làm say đắm những người ngồi đối diện.

Trong đầu cô gái chợt nảy ra một ý nghĩ, sau đó cô ta liền xoay người đi đến bên cạnh Phó Hành Châu, giọng điệu đầy ngọt ngào lên tiếng: "Phó nhị thiếu, anh đang nhìn gì vậy?"

Phó Hành Châu chậm rãi lật ngược điện thoại, rồi quay lại nhìn cô ta.

Lông mày của anh đã đẹp, nhưng độ cong của đôi môi mỏng lại càng đẹp hơn.

"Không phải việc của cô."

Ngay khi người phụ nữ còn đang bị nghẹn một trận trong lòng, cô ta liền nghe thấy một tràng cười từ đám đông xung quanh mình.

"Cô tìm nhầm người rồi, tên này vì bạch nguyệt quang của mình mà giữ mình kĩ lắm!"

Người phụ nữ trừng mắt nhìn người nọ, sau đó đành miễn cưỡng vặn eo ngồi lại chỗ cũ.

Tuy nhiên đây chỉ là một sự việc nhỏ nhưng không đáng để quan tâm, bọn họ cười đùa một lúc rồi cũng quay lại tập trung đánh bài, hút thuốc lá và uống rượu.

Phó Hành Châu đang tựa lưng vào ghế lướt di động, chợt anh hơi khựng lại, sau đó đột nhiên nâng thân trên lên, bộ dạng như chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài.

"Này, phải đi rồi à?”

Trịnh Dập Hàng dùng ánh mắt sắc bén ngăn cản anh: "Sao đi gấp thế?"

Phó Hành Châu ngoảnh mặt làm ngơ, anh sải bước một bước dài, chỉ mới có vài ba bước đã bước đến trước cửa.

Liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng, bài đăng weibo mới nhất của Bắc Nguyệt bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của anh.

Anh đọc kỹ lại một lần nữa rồi dùng một tay xoay nắm cửa, sau đó thản nhiên lên tiếng: "Ở đây chán quá, tôi đi tìm thú vui khác đây."



Khi Bắc Sơ vừa mở cửa, một luồng không khí nóng bỏng và khó chịu lập tức ập đến cơ thể cô.

Căn hộ này được nhà họ Bắc mua cho cô khi cô còn học cấp 3, mặc dù mấy năm nay cũng có thuê người tới dọn dẹp nhưng nó vẫn bị phủ một lớp bụi mỏng.

May mắn thay, căn phòng không lớn nên cô vừa bước vào đã bắt đầu dọn dẹp và chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ là đã dọn đẹp căn hộ xong xuôi.

Sau đó là đem mấy thứ không cần thiết sử dụng nữa cho vào những túi rác, chẳng mấy chốc trước cửa nhà cô đã chất đầy bao lớn bao nhỏ, Bắc Sơ khệ nệ vác từng bao rác xuống lầu

Trong phòng máy sưởi đã được bật hết cỡ, nhưng khi khí lạnh từ bên ngoài vừa lọt vào cửa, Bắc Sơ vẫn không nhịn được rùng mình một cái, cô không khỏi vén cổ áo lên để giữ ấm cho cơ thể mình.

Lúc này, điện thoại di động của cô chợt reo lên, cô liền vội vàng nhấc máy.

“Sơ.” Giọng nói khàn khàn quen thuộc của Triệu Tư Hỉ lập tức phát ra từ đầu dây bên kia: “Em có đang ở nhà không vậy?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, ánh mắt Bắc Sơ lập tức trở nên dịu lại.

Cửa thang máy mở ra, cô bước vào thang máy nhanh hơn, giọng nói cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: "Em về rồi, vừa mới dọn dẹp căn hộ xong."