Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ

Chương 5

Chương 5: Scandal rầm rộ
Giang Tĩnh Viễn về đến nhà đã là đêm khuya, vừa vào cửa đã trông thấy một lớn một bé đang tựa sát vào nhau ngủ say trên ghế salon, trên TV còn đang bật Hoa Viên Bảo Bảo.

Giang Tĩnh Viễn khom người xuống, vỗ vỗ đánh thức Phương Phi.

“Quả Cam Nhỏ, dậy…”

“Ưm… Về rồi sao…” Phương Phi dụi dụi mắt, có chút mơ hồ, “Ăn cơm chưa?”

Giang Tĩnh Viễn không nhìn được mỉm cười, “Đã nửa đêm rồi, cậu lên giường ngủ đi .”

“Anh không phải sang Nhật Bản sao? Cái đó… Ngày mai tôi, tôi cũng cần phải về, anh của tôi bảo tôi về nhà một chuyến…” Nói tới đây, Phương Phi cũng đã thoáng tỉnh ngủ, có phần rầu rĩ không vui.

Buổi tối, chờ Tần Phong rời khỏi, liền liên tục cân nhắc có nên gọi điện cho anh trai hay không, nào ngờ anh ấy không nói hai lời bảo cậu về nhà một chuyến.

Giang Tĩnh Viễn xoa xoa tóc cậu, “Tôi về lấy chút đồ rồi đi ngay, ngày mai thím Dương sẽ về, cậu nếu buồn chán thì về nhà trước cũng được .”

Câu “Về nhà trước” không ngờ khiến tâm tình Phương Phi thoáng chốc vui mừng, ”Vậy, vậy anh chừng nào quay về.”

“Đại khái là khoảng cuối tuần…” Có người trong công ty cố ý để anh ở Nhật Bản phòng tránh nơi đầu sóng ngọn gió này, Giang Tĩnh Viễn nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra, “Cậu nếu muốn thì tôi sẽ gọi điện thoại…”

“Bớt bảnh chọe dùm, ai nhớ tới anh!” Phương Phi ôm lấy Giang Cẩu Đản, vọt phòng ngủ, không tới một phút đồng hồ lại hấp tấp xông ra, sắc mặt đỏ bừng ôm Cẩu Đản chạy sang phòng khách.

Giang Tĩnh Viễn cười lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ ra việc gì đó, xoa nhẹ ấn đường, thở dài thật sâu.

Ngày hôm sau, Phương Phi dậy thật sớm.

Tuy rất luôn sợ anh trai, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng nhiều ít có phần ủy khuất, nhà luôn là một nơi rất ấm áp:Hôm qua, ngữ khí Phương Triển trong điện thoại dù hơi cứng ngắc nhưng lại ôn nhu không ít so với trước kia, Phương Phi biết, lần này chị dâu đã dỗ dành khá tốt.

Cho nên Phương Phi đồng chí đối với việc về nhà nhảy nhót liên miên.

Hầu hạ Giang tiểu thiếu gia mặc quần áo ăn bữa sáng, sau đó bắt đầu nôn nóng chờ thím Dương quay về.

Nhưng đợi mãi tới trưa vẫn chưa thấy bóng người đâu, buổi chiều Phương Phi ôm Giang Cẩu Đản xuống lầu đứng chờ, vẫn như cũ thất vọng mà về.

Xem ra hôm nay dù có về chắc cũng phải tới đêm khuya.

Vừa về Cẩu Đản liền ồn ào la đói, Phương Phi chạy khắp phòng bếp làm cho bé canh trứng gà, điện thoại trong phòng khách liền reo vang.

Vội vàng nhận điện, truyền đến là giọng đầy xin lỗi của thím Dương, “Alo, Phương thiếu gia, thật ngại quá, lúc thím trở về không cẩn thận bị trẹo chân, mấy ngày tiếp có lẽ không quay về được…”

“A, không sao, thím Dương thím không sao chứ…”

“Vâng, cứ yên tâm nghỉ ngơi, con trông Cẩu Đản là được rồi…”

Kết quả là, cúp điện thoại xong liền quay đầu mắt to trừng mắt nhở với Giang Cẩu Đản.

Phương Phi mím môi, “Đời này quả thật thiếu nợ nhóc rồi…”

Giang Cẩu Đản há miệng, “Mama…”

Không có biện pháp, phát một tin nhắn về cho gia trưởng, liền trực tiếp ôm đứa nhỏ về nhà mẹ, ách… không phải, là ôm Giang Cẩu Đản lên xe về nhà.

Trên xe mang kính râm đội nón lưỡi trai không ngừng giáo dục, “Về nhà ngàn vạn lần không được gọi chú là mẹ, biết không! Gọi chú!”

Giang Cẩu Đản cười vô cùng ngọt ngào, “Mama…”

Hai cô nữ sinh ngồi ghế trước thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại nhìn cậu một hồi rồi tiếp tục ngoảnh đầu lại cười gian thảo luận một trận, Phương Phi móc cái gương nhỏ đã được chuẩn bị sẵn dòm dòm, sau khi chắc chắn rằng không có khả năng bị nhận ra thì một lần nữa xác nhận, hai cô kia, nhất định cũng là hủ nữ!

Về đến nhà, em trai chị dâu hai người vừa gặp mặt đã ngay lập tức hãi hùng.

“Đây đây đây đây đây… Đây là con trai của Giang Tĩnh Viễn?” Hạ Tuyết chỉ vào Giang Cẩu Đản, Giang Cẩu Đản vô cùng lễ phép tủm tỉm cười với cô.

“Đây đây đây đây đây… Trong bụng chị là đứa nhỏ anh trai em?” Phương Phi chỉ vào Hạ Tuyết khi không nhiều thêm cái bụng to, diễn cảm càng thêm kinh dị.

“Thằng nhóc thúi! Cái gì gọi là đứa nhỏ anh trai chú!” Hạ Tuyết gõ đầu cậu.

Diễn cảm Phương Phi càng thêm kinh dị, “Chẳng lẽ không phải?”

“Phương Phi!” Phương Triển đằng sau đen mặt gọi tên em mình, Phương Phi mới phát giác gia trưởng vẫn hằm hằm phía sau chị dâu, nhất thời mặt mày tươi tắn, “Em, em giỡn chơi thôi…”

“Được rồi được rồi, Tiểu Phi vừa về cũng mệt mỏi, nhanh ăn cơm đi, đã nấu món gà hầm nấm em thích ăn nhất đó!” Hạ Tuyết một tay lôi kéo, một tay chọt chọt Giang Cẩu Đản, “Có điều trưa em không về, chúng ta đã ăn trước rồi… Buổi tối hâm nóng một chút, em chịu khó ăn nha…”

“…” Liếc liếc Phương lão đại, Phương Phi giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ai oán nhìn chăm chăm nhìn nước sôi cuồn cuộn trên bàn.

Giang Cẩu Đản cùng mama bôn ba một đường vô cùng thỏa mãn, ánh mắt sáng rỡ nhìn cơm trắng trên bàn, “Mama đút…”

“…” Phương Phi cảm thấy giọt mồ hôi lạnh xẹt qua bên thái dương, ngẩng đầu dòm dòm nghía nghía lão đại mặt càng thêm đen, “Hơ… nó, nó nó nó nó, em, em em em em em em em…”

“Phốc…” Hạ Tuyết nhịn không được bật cười, Phương Phi cảm giác gân xanh trên trán Phương Triển đã tung tóe lên hết rồi.

Giang Cẩu Đản lại liều lĩnh gọi thêm câu, “Mama, thịt thịt…”

“…” Ai tới một đao, cho cậu chết thống khoái đi…

Cơm nước xong, dỗ Cẩu Đản ngủ ngon, Phương Phi đã bị Phương Triển ngoắc vào thư phòng.

Sau khi anh cậu kiếm tiền mua nhà, thư phòng liền trở thành nơi cậu bị la mắng.

Cho nên Phương Phi dù đã sớm làm chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng bước vào vẫn có hơi lo lắng đề phòng.

“Khụ… Phương Phi, ” Phương Triển dường như cũng không biết mở miệng thế nào, “Tiểu Tuyết nói với anh, thích, thích đồng giới là chuyện không có biện pháp…” Hai chữ đồng giới hơi ậm ờ trong họng.

“A?” Phương Phi sững sờ, hình như nghe không giống la mắng cho lắm…

Phương Triển lại ngừng một chập, mới mở miệng “Cũng là do anh quan tâm em quá ít…”

Cường độ mức đó mà còn bảo quá ít? Phương Phi tiếp tục trầm mặc…

“Tiểu Tuyết nói, hồi đó em sợ bị kỳ thị, nên không dám nói cho anh… Anh, anh thế nào cũng là anh trai em, tuy có hơi nghiêm khắc, em… có thời gian thì dắt Giang Tĩnh Viễn về nhà cho anh nhìn.”

“…”

Phương Phi bước ra khỏi thư phòng còn có hơi lờ mờ, thật không biết chị dâu khuyên bảo anh ấy kiểu gì…

Hơn nữa, nếu anh ấy vất vả lắm mới tán thành được chuyện cậu và Giang Tĩnh Viễn cùng một chỗ rồi lại biết Giang Tĩnh Viên căn bản là ăn xong phủi mông không chịu phụ trách, có phải tức đến độ bệnh tim luôn không?

Nhớ tới Giang Tĩnh Viễn không định phụ trách, Phương Phi lại càng uất ức.

Hai ngày nay bị Giang Cẩu Đản lăn qua lăn lại vô cùng vui vẻ, đã quên mất việc tra này.

Bọn họ, bây giờ tính là cái gì ha…

Dắt Giang Cẩu Đản về càng không có khả năng lên trường, cũng không thể bảo cậu học theo Hồng Chiến Huy chứ! Phương Phi dứt khoát núp thẳng trong nhà, cách một thành phố, hơn nữa người dân khu nhà Phương Phi tương đối chất phác, bước khỏi nhà cũng không cần mang kính răm đội nón, chẳng qua khi gặp người quen thì bụm mặt lại xoay người nhanh nhanh “dzọt” mất.

Bởi vì phụ nữ có thai không thể chịu phóng xa, sợ Hạ Tuyết chịu không nổi sự hấp dẫn nên Phương Triển cực kỳ quyết đoán cắt mạng.

Điều này khiến cho Phương Phi sống bằng nghề computer sống sao nổi đây!

Cho nên, sinh hoạt dạo gần đây của Phương Phi cơ bản là mỗi ngày chơi đùa với Giang Cẩu Đản, thuận tiện cùng chị dâu mang thai đi chợ mua thức ăn, nghe vài bài nhạc dưỡng thai.

Phương Phi trong lòng điên cuồng gào thét, bộ dáng tui đâu có giống bọn thiếu niên phong nhã hào hoa đâu trời!

Lâu lâu còn tán dóc điện thoại cùng cha thằng nhỏ, đương nhiên là cha nó chủ động gọi tới!

Vì thế Giang Cẩu Đản đồng học lại say mê nghe điện thoại, di động Phương Phi vừa reng đã tung tăng phốc sang, “Alo… Papa!”

Bên kia lập tức hưởng ứng, “Con trai, ăn cơm chưa?”

“Cơm…”

“Ăn cơm gì?”

“Cơm…”

“Mama có ở nhà không?”

“Mama…”

“Để mama nghe điện thoại!”

“Nói…”

Được rồi, hứng thú với bắt điện thoại không phải là hết đờ đẫn…

Phương Phi hợp tình hợp ý đoạt lại di động cùng người đầu bên kia ngọt ngọt ngào ngào tán gẫu vài câu.

Nhưng trong lòng vẫn luôn ẩn hiện một vướng mắc không nặng không nhẹ, hai người bây giờ, rốt cuộc là gì?

Không biết ngây người trong nhà đã được ba ngày hay bốn ngày, Phương Phi chán chường không biết giờ giấc bỗng nhận được điện thoại của Tần Phong.

Vừa mới nhận còn chưa kịp nói gì, Giang Cẩu Đản đã bổ nhào tới ngọt ngào lên tiếng với loa nghe, “Alo… Papa!”

“Hắc! Vài ngày không gặp lại thăng cấp sao?” Tần Phong ở bên kia ba hoa.

“Chết đê, mày có chuyện gì?” Phương Phi tiếp nhận điện thoại, Giang Cẩu Đản vẫn chưa hài lòng quơ quơ tay nhỏ béo mập.

“Ách… Lên mạng chưa?” Tần Phong ngữ khí chần chừ.

Phương Phi buồn bực, “Không phải nói với mày rồi sao, trong nhà ngắt mạng!”

“Ờ… Mày đọc báo chưa?” Tần Phong ngập ngừng nói.

Phương Phi nghĩ nghĩ, cả ngày hôm nay hình như không thấy tờ báo đâu, tuy cậu không xem nhiều, nhưng Phương Phi mỗi sáng đều nhất định xem một lượt, sáng nay chị dâu lại nói gì mà không tìm thấy trong thùng thư.

Phương Phi nhớ tới động tác khoa tay múa chân của chị dâu, nhất thời nhảy dựng, “Rốt cuộc có chuyện gì mày mẹ nó nói mau!”

“Móa… Hảo tâm lại bị xem thành lòng lang dạ thú, Giang Tĩnh Viễn nhà mày thò chân bên Nhật Bản kìa! Nhanh đi xem tin tức đi!”

Phương Phi cúp điện thoại, hỏi chị dâu bên cạnh mặt mày chột dạ không thôi, “Báo đâu rồi?”

“Ha ha… Cái đó, em… Chị thấy báo chí gì đó không thể tin tưởng được …” Hạ Tuyết cười vô cùng dịu dàng.

Tâm Phương Phi như bị thứ gì đó nhéo mạnh, “Quên đi, chị dâu, chị lấy cho em xem đi.”

Trước giờ, không có lửa làm sao có khói.

Hạ Tuyết thở dài, chạy đến phòng bếp đưa cho cậu.

Ảnh chụp Giang Tĩnh Viễn chiếm hết nửa trang mục giải trí, bên cạnh, còn kèm thêm một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ.

Tiêu đề to rõ in đậm màu đen viết, “Tình nhân đồng tính chỉ là ngụy trang? Giang Tĩnh Viễn cũng Lăng Hiểu Dụ hẹn hò đêm khuya”

Phương Phi hai tay run lên, tờ báo rơi phạch xuống mặt đất.

Quả nhiên, giữa bọn họ, cái gì cũng không tính.