Kinh Doanh Suối Nước Nóng Ở Thiên Tai Cực Hàn

Chương 12

Thư Mặc so sánh một số chi tiết và phát hiện nó không hoàn toàn giống với thế giới cô từng sống, vậy nên đây có thể là một thế giới song song.

Theo thiết lập game, người chơi ngoại trừ cô phải dựa vào chiến đấu hoặc giao dịch để kiếm điểm, sau đó mua vật tư sinh hoạt trong cửa hàng.

Nhưng Thư Mặc khác biệt.

Cô có một quán trọ suối nước nóng, lợi nhuận hàng ngày có thể chuyển vào tài khoản cá nhân. Chỉ cần quản lý tốt, cô không cần phải ra ngoài liều mạng chiến đấu cũng có thể an nhàn.

Nhưng cái giá phải trả là cô cũng không thể kiếm điểm từ chiến đấu.

Vì vậy, chiến đấu đối với cô không có ý nghĩa gì, chỉ là phương thức để bảo vệ an toàn cho quán trọ mà thôi.

Nếu là người chơi bình thường, hai con quái vật cấp cao này có thể mang lại hàng trăm điểm, nhưng Thư Mặc dễ dàng tiêu diệt chúng như cắt rau mà vẫn phải lo lắng về 100 điểm còn thiếu vào tối nay.

Trời sắp tối, khả năng có khách mới càng ngày càng thấp.

Vào ban đêm trong "Mạt Thế Cực Hàn", quái vật trở nên hoạt bát hơn nên người chơi hiếm khi hoạt động sau khi trời tối. Trước đây Thư Mặc không biết về thiết lập game, không tính đến điều này, bây giờ cảm thấy không biết phải làm sao.

Thư Mặc đang chau mày suy tư, bất ngờ nghe thấy hai tiếng kêu ngạc nhiên phía sau.

"Bọ Cạp Khổng Lồ!"

"Dơi Một Mắt!"

Thư Mặc quay đầu lại, phát hiện Tống Vi và Trần Ngọc đã thay đồ và ra ngoài.

Dù không chứng kiến quá trình chiến đấu nhưng qua những vật rơi trước mặt Thư Mặc như [Càng của Bọ Cạp Khổng Lồ] và [Cánh của Dơi Một Mắt], họ dễ dàng nhận ra hai quái vật vừa bị đánh bại.

Trần Ngọc nhìn Thư Mặc với ánh mắt ngưỡng mộ, thốt lên kinh ngạc: “Chủ quán! Một mình cô đã đánh bại hai con quái vật cấp A ư? Lần trước em và một người khác trong đội phải khó khăn lắm mới đánh được một con!"

Trong mắt Tống Vi cũng tràn đầy kinh ngạc.

So với Trần Ngọc, Tống Vi có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn và cấp độ cao hơn, đã được coi là người chơi cấp cao. Nhưng ngay cả cô ấy cũng chỉ có thể đối đầu một chọi một với một con quái vật cấp A.

Đối mặt với Bọ Cạp Khổng Lồ có khả năng phòng thủ cao như vậy, Tống Vi còn phải mất khá nhiều thời gian mới có thể chiến thắng.

Vậy mà chủ quán trọ này lại một lần gϊếŧ hai con? Trong thời gian ngắn như vậy?

Tống Vi nhìn Thư Mặc mặc áo len trắng tinh không một vết bẩn, chỉ cảm thấy não mình trống rỗng.

…Cô ấy đã gặp một cao thủ sao?

Không mặc áo giáp mà đơn đấu hai con quái vật cấp A, cấp độ cao thủ này là như thế nào?

Thư Mặc nhanh chóng nhặt đồ rơi vào ba lô, quay lại chào hỏi tự nhiên: “Hai người tắm xong rồi à?"

Trần Ngọc gật đầu: “Chủ quán, suối nước nóng nhà cô thật là sảng khoái! Hơn nữa còn có tác dụng làm đẹp da nữa!"

Thư Mặc chăm chú nhìn cô ấy, phát hiện cô gái này như đã thay đổi hoàn toàn, những vết thương do lạnh và nứt nẻ trên mặt và tay đều biến mất, làn da trắng muốt, cười lên lộ hai má lúm đồng tiền, hoàn toàn là một tiểu Loli ngọt ngào điển hình.

Tống Vi bên cạnh cũng tương tự, những vết tích do gió và nắng trên mặt cũng phai mờ, trông như trẻ ra vài tuổi.

Thanh năng lượng trên đỉnh đầu của hai người đã đầy trở lại, màu xanh tươi tốt.

Nếu là người chơi mô phỏng cuộc sống, nhìn thấy thanh năng lượng này chắc hẳn sẽ cảm thấy an toàn lắm.

Thư Mặc nhắc nhở: “Không tắm thêm một lúc nữa sao? Chỗ chúng tôi không giới hạn thời gian đâu."

Nghe vậy, Trần Ngọc ủ rũ: “Em cũng muốn lắm nhưng chúng em suýt quên mất, chúng em ra ngoài để tìm nơi lập trại, trước khi trời tối phải quay lại tập hợp với đội..."

Nhóm dịch: Nhà YooAhin