Có lẽ vì đôi mắt hổ phách của Tạ Vọng Ngôn quá nhạt màu, khiến Liễu Ngu Đường nhớ đến con mèo trắng bụng cam trên núi sau môn phái.
Mỗi lần bị y bắt quả tang phá phách, con mèo ấy đều tỏ vẻ vô tội như vậy.
Liễu Ngu Đường nhìn vẻ ngoài trắng trẻo của Tạ Vọng Ngôn, mái tóc nâu nhạt, đôi mắt như ánh mặt trời, càng nhìn càng thấy giống chú mèo kia.
Y muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ buông tay ra.
“Phiền sư huynh tiếp tục đi.” Y cảnh báo, “Đừng làm chuyện dư thừa.”
“Rõ rồi, tiểu sư đệ!”
Trong lòng, Tạ Vọng Ngôn chửi thầm: Mịa, cậu hung dữ như thế làm méo gì hả!
Hệ thống lắc lư trong đầu cậu, như thể an ủi: [Tiểu sư muội kiêu ngạo đều như vậy mà ký chủ!]
[Đây là tiểu sư đệ kiêu ngạo!] Tạ Vọng Ngôn bực bội nói.
Có lẽ vì loại nọc rắn này thật sự khó chịu, nên đến khi giọt máu độc cuối cùng được hút ra, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Vọng Ngôn vừa định tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành thì…
Tạ Vọng Ngôn chưa kịp thở phào thì sắc mặt của Liễu Ngu Đường bỗng thay đổi!
Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một cơn đau nhói ở mắt cá chân. Cúi xuống nhìn, cậu thấy Liễu Ngu Đường đang bóp chặt một con rắn độc quen thuộc, và ngay khi ánh mắt Tạ Vọng Ngôn nhìn tới, y đã thẳng tay bóp nát đầu con rắn.
Ánh mắt Liễu Ngu Đường chăm chú nhìn Tạ Vọng Ngôn, như thể thứ y muốn bóp nát thực ra không phải con rắn, mà là thứ khác.
“...” Tạ Vọng Ngôn cúi xuống nhìn máu đang rỉ ra từ mắt cá chân mình.
[Cái định mệnh, chuyện quái gì vậy!!!]
Cậu hét lên trong đầu, gọi hệ thống—
[Dm, cốt truyện vốn đâu có đoạn này đâu!!] Trong nguyên tác, sau khi hút máu rắn cho “tiểu sư muội”, hai người chỉ qua đêm trong sơn động, sáng hôm sau rời khỏi Vân Lam Tiên Sơn, quay về môn phái!
Hoàn toàn không có chuyện cậu bị rắn cắn!
Cậu liếc nhìn xác con rắn mà Liễu Ngu Đường đã ném qua một bên.
“Tiểu sư đệ, đây là con rắn đã cắn ngươi sao?”
“Đúng vậy.”
Liễu Ngu Đường trả lời, ánh mắt khó đoán nhìn cậu.
Có lẽ do ánh sáng trong động quá mờ, nửa khuôn mặt y ẩn trong bóng tối, càng làm vẻ mặt thêm khó nắm bắt.
“Sư huynh, chính là con rắn độc đó.”
Y cười nhạt.
“Có lẽ vì ta gϊếŧ xà vương, nên bọn con cháu của nó đến báo thù.”
Nói xong, Liễu Ngu Đường thản nhiên nằm xuống, ngay trên tấm da thú quý mà y lấy ra từ túi Càn Khôn.
“Sư huynh, tự cầu nhiều phúc đi. Mai sáng chúng ta sẽ rời khỏi Vân Lam Tiên Sơn. Khi đó ta sẽ xin thuốc giải từ sư tôn.”
Liễu Ngu Đường nằm thoải mái trên lớp da thú thuộc tính hỏa, hoàn toàn phù hợp với cái lạnh trong sơn động.
Còn Tạ Vọng Ngôn, một tu sĩ nghèo từ vùng núi hoang, túi Càn Khôn của cậu gần như trống trơn. Vì chuyến đi này, cậu đã nhét đầy các loại linh thảo và nội đan linh thú từ bí cảnh, không có chỗ cho những vật dụng xa xỉ.
Nhìn thái độ thản nhiên của Liễu Ngu Đường, Tạ Vọng Ngôn tức tối chửi thầm hệ thống: [Không đáng tin chút nào!]
Cốt truyện đã lệch đến mức này mà còn tiếp tục làm khó cậu!
Nhờ quen thuộc với nội dung, cậu biết loại nọc rắn này không gây chết người, nhưng vấn đề lớn nhất là nó khiến người bị cắn phải chịu cảm giác “máu bị thiêu đốt” trong ba ngày ba đêm. Tu vi cũng sẽ dần dần hao hụt, phải mất nửa tháng mới phục hồi hoàn toàn.
Nếu là thế giới hiện đại, việc này chẳng có gì to tát.
Nhưng đây là thế giới tu chân, nơi mà gϊếŧ người cướp của là chuyện như cơm bữa, mà cậu lại xuyên vào một cốt truyện điển hình của Long Ngạo Thiên: Chớ khinh thường thiếu niên nghèo!
Cậu hiểu rõ, Liễu Ngu Đường đang chờ xem kịch hay của cậu.
Y nói đúng, sáng mai họ sẽ rời khỏi Vân Lam Tiên Sơn.
Nếu trở về Thượng Thanh Kiếm Tông, có sư tôn giúp đỡ thì mọi việc sẽ ổn thỏa. Nhưng khác với Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác, cậu chỉ là một sinh viên 19 tuổi vừa nhập học, ngoài việc từng trải qua kỳ huấn luyện quân sự, chưa từng chịu đựng kiểu đau đớn như thế này.
Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác là một tu sĩ nghèo từ một tiểu thế giới, nơi tu vi cao nhất chỉ dừng ở Trúc Cơ.
Mỗi 200 năm, tiểu thế giới mở “Thiên Môn”, tạo ra một đại dương mênh mông treo lơ lửng trên không trung gọi là “Thiên Môn Hải”.
Dưới làn nước trong suốt, những sinh vật thủy sinh kỳ bí như cá voi hay rồng tự do bơi lội. Đó là con đường duy nhất để từ tiểu thế giới tiến vào đại thế giới.
Chỉ cần có vé lên Thiên Môn, bạn có thể rời khỏi tiểu thế giới.
Nhưng vé này không mua được bằng tiền.
Phải tham gia đại hội tỷ thí của tiểu thế giới, nơi 100 tu sĩ Trúc Cơ ưu tú nhất mới có được tấm vé quý giá.
Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác đã giành được vé thông qua vô số lần tử chiến.
Nhưng những thiên tài từ tiểu thế giới, khi đến đại thế giới, đều nhận ra một sự thật—
Tài năng của họ chẳng đáng là gì ở nơi này.
Dù vậy, Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác không hổ danh là Long Ngạo Thiên, nhanh chóng gia nhập đại môn phái ở đại thế giới: Thượng Thanh Kiếm Tông.