Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc

Chương 3

Trong nhà không rộng rãi lắm, nhưng được bố trí coi như ấm áp.

Vào phòng ngủ, Lâm Thính Vân vội vàng lấy bánh hạch đào và quả táo mình dụ dỗ được từ chỗ Lâm Lương Quân ra cho Lâm Thính Vãn xem, "Chị ba, chị xem ông bà nội chính là thiên vị, lần trước nấu đậu phộng cũng vậy, liền cho em một củ, cho Lâm Lương Quân một đống lớn.”

Trước kia khi còn rất nhỏ cha mẹ Lâm Thính Vãn đã ly hôn, sau đó rất nhanh lại có gia đình thậm chí con cái của riêng mình, cô xem như là được ông bà nội nuôi lớn, tuy rằng tháng nào cha mẹ cũng gửi tiền về, nhưng tình cảm thân thiết cũng ít đi rất nhiều.

Lúc ông bà nội còn sống cô cảm nhận được tình thân nhiều hơn một chút, từ sau khi ông nội qua đời không bao lâu bà nội cũng qua đời, từ đó tất cả tâm tư của cô đều đặt ở học tập vũ đạo, cuộc sống và làm việc đều rất bận rộn, cơ bản không có kinh nghiệm ở chung với cả gia đình.

Đặc biệt nghe được em gái lúc này đang oán giận lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể yên tĩnh nghe.

Lâm Thính Vân vừa nói sự bất công của ông bà nội, vừa đặt quả táo đỏ mọng trước mặt Lâm Thính Vãn: "Chị ba, hôm nay không phải sinh nhật cha sao? Em không giống chị có công việc có tiền có thể mua đồ cho cha, em sẽ đem bánh hạch đào và quả táo cho cha ăn." Cô bé nói xong liền bọc quả táo bằng khăn tay của mình rồi đặt lên mặt bàn bên cạnh.

Lâm Thính Vãn mỉm cười, thuận tiện cũng hít hít cái mũi, cũng không biết có phải là hiện tại vật tư thiếu thốn điều kiện gian khổ hay không, mà cô cảm thấy quả táo này thật thơm.

Lâm Thính Vân nhìn thấy bộ dáng hít mũi của chị ba nhịn không được cười khanh khách hai tiếng, cười xong lại ghé sát vào Lâm Thính Vãn nói, "Chị ba, chị đoán thử xem dì Thúy Phân tìm mẹ làm gì?”

Lâm Thính Vãn nhướng mày, không nói gì mà nhìn em gái, dùng ánh mắt dò hỏi cô bé.

Lúc này bên cạnh bồn rửa chén bên ngoài phòng bếp, Lý Thúy Phân và Trình Hoa Trân đứng bên bồn rửa chén của hai người, vừa rửa rau vừa nói chuyện.

“Chị Hoa Trân, Tri Văn, Vân Vân năm nay cũng sắp mười lăm rồi nhỉ?"

“Ừ, sắp rồi, tháng mười hai mới tròn mười lăm.”

Lý Thúy Phân tiếp tục nói, "Vậy sang năm chut tiểu xuống nông thôn có hai đứa nhỏ nhà chị sao?" Sang năm nhà họ Lâm hai đứa nhỏ liền tốt nghiệp trung học cơ sở, dựa theo số tuổi đều tới tuổi tác xuống nông thôn.

Trình Hoa Trân lắc đầu, "Không có.”

Hiện tại, hàng năm đều hưởng ứng khẩu hiệu lên núi xuống nông thôn, công nhân viên chức nhà xưởng đường bên này tốt nghiệp trung học cơ sở sẽ được an bài xuống nông thôn, chỉ tiêu sang năm đã xuống, nhà Lý Thúy Phân thích hợp có ba đứa nhỏ, nhất định phải có một đứa nhỏ xuống nông thôn, bằng không mặt khác sẽ không thể sắp xếp công việc.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nghe nói hiện tại điều kiện xuống nông thôn không tốt lắm, giống như an bài đứa nhỏ nào cũng có chút luyến tiếc.

Nhà họ Lâm bởi vì con trai cả đóng quân ở phía Bắc vùng hoang dã còn lập chiến công, nên con cái nhà họ Lâm rất may mắn không cần xuống nông thôn, nhưng mà hiện tại Trình Hoa Trân lại có một chuyện càng lo lắng.

Đó chính là đại sự cả đời của Lâm Thính Vãn, trước đó không lâu đồng nghiệp trong phân xưởng giới thiệu cho Lâm Thính Vãn một đối tượng, vừa mới bắt đầu con gái cũng ở chung với đối phương không tệ, người đàn ông kia nói chuyện làm việc cũng coi như tốt, Trình Hoa Trân cũng có chút hài lòng, cùng con gái thương lượng một chút dự định sinh nhật chồng liền chính thức mời đối phương tới cửa, xem có thể quyết định chuyện này hay không, kết quả nửa tháng trước con gái bỗng nhiên không đồng ý.