Cẩn Hạ

Chương 3

6.

Tôi không ngờ Tô Thời Nghi sẽ trực tiếp đến gặp tôi.

Khi anh ta bước vào, những người khác trong phòng live đều đứng dậy rời đi.

“Đến sao không nói tiếng nào?”

Không có lời lẽ xấu xa như trong tin nhắn, cứ như thể giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra, anh ta ngồi cạnh tôi và hỏi thăm một cách tự nhiên.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, lười đáp lại anh ta, nhìn người trên võ đài bắt đầu trận đấu tiếp theo.

Tô Thời Nghi lại nói.

"Tôi tới là để xin lỗi cô, bởi vì tôi đã tìm được người mình thích, không thể để cô ấy hiểu lầm..."

“Ch** tiệt.” Tôi gõ lên chiếc bàn gỗ lần nữa, ngắt lời anh ta.

"Nếu không còn việc gì khác thì ra ngoài đi."

Bầu không khí chốc lát trở nên ngưng trọng, Tô Thời Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, giọng điệu sắc như dao.

“Cô thực sự đến đây để chọn người mới à?” Sự mỉa mai trong giọng nói của anh ta rõ ràng đến mức tôi không thể không quay đầu lại.

“Liên quan gì đến anh?”

Có lẽ là anh ta đã chạy tới đây, trên trán còn lấm tấm đôi giọt mồ hôi, tôi nhìn anh ta và nói: “Cách xa tôi một chút”.

Những lời này giống như thuốc nổ đột nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Thời Nghi.

Anh ta chợt đứng dậy, mất đi vẻ bình tĩnh giả vờ.

"Cô không đặt tôi vào mắt sao còn muốn đưa tôi xuống khỏi võ đài?"

"Điều tôi ghét nhất ở cô chính là cái vẻ trịch thượng đó đấy. Cô nghĩ cô tùy tiện vứt cho tôi thứ gì đó tôi liền chạy theo cô như chó vẫy đuôi sao?"

“Quả nhiên, cô không thể so sánh được với em gái mình.”

Tôi nhìn anh ta liến thoắng, dành hai giây ra để tự hỏi, bình thường những thứ tôi đưa cho, anh ta có nhận hay là không.

Kết quả là không (?), dù là căn biệt thự ở phía nam, vốn khởi nghiệp tôi cấp cho công ty hay thậm chí là một chiếc đồng hồ nhỏ, anh ta đều lấy hết.

Sau khi nhận hết toàn bộ, anh ta lại ở đây giả vờ thanh cao, giả vờ cho ai xem?

Giống như bộ dạng em gái tôi sau khi được tìm thấy, tận hưởng tình cảm gia đình bao nhiêu năm, hơi một tí lại thở ra cái bài “có lẽ em nên quay lại trại trẻ mồ côi, dù sao các chị cũng không thích em.”

Giả vờ cái gì không biết.

7.

“Khi rời đi, tôi hỏi anh có muốn quay lại với tôi không, anh nói muốn. "

“Lúc tham dự các bữa tiệc, tôi hỏi anh có thấy khó chịu không, anh đều nói không.”

"Tôi cũng từng nói tôi có chứng khiết phích, yêu cầu duy nhất của tôi là giữ mọi thứ thật sạch sẽ."

Tô Thời Nghi không ngờ tôi sẽ giải thích, suy cho cùng hình ảnh trước đây của tôi là im lặng và chấp thuận, anh ta sững người tại chỗ, sau đó chỉ vào tôi nói.

"Nhưng cô là kẻ ích kỷ và độc ác, đáng bị mọi người ghét."

Anh ta và tôi cũng đã có khoảng thời gian thân thiết, biết đâm chỗ nào đau nhất, tôi nắm chặt bàn tay, từ từ đứng dậy.

Khán giả đột nhiên ồ lên reo hò phấn khích, người thanh niên đó lại giành chiến thắng.

Cậu ấy đứng trên võ đài và nhìn chăm chú về phía tôi, có lẽ đã nhận ra bóng người bên cạnh tôi.

Cậu trực tiếp giật lấy micro bình luận và nói trong khi vẫn đang phì phò thở không ra hơi:

"Tô Cẩn Hạ, mười ván, tôi có thể thắng liên tục mười ván, so với 097 còn giỏi hơn."

"Chọn tôi đi, tôi sẽ không bao giờ phản bội chị."

“Rõ ràng là tôi đến trước, chị chọn tôi đi mà.”

Tôi lại ngồi xuống ghế sô pha, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, nhìn sang Tô Thời Nghi một bên.

"Anh xem đi, sẽ luôn có người chọn tôi đúng không?"

Khi Tô Thời Nghi nghe thấy âm thanh đó, anh ta quay đầu lại nhìn những người đang đứng trên võ đài.

Vẻ mặt anh ta đầy sự kinh ngạc, tôi thấy sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, cuối cùng cũng thốt ra được một câu.

“Ai biết được cậu ta làm việc đó vì tiền hay vì quyền lực?”

Tôi ngồi trên ghế và cười.

"Tiền hay quyền, tôi cho đi được, tôi cũng có thể lấy lại được."

Những lời này vừa nói ra, Tô Thời Nghi không biết là đang nghĩ đến điều gì, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Tôi đứng dậy, lấy ra một mảnh giấy rồi nhìn về phía anh ta.

"Chẳng phải anh rõ ràng nhất sao?"

"Cái công ty mới nổi của anh, cũng sắp đi tong rồi."

“Còn cái sàn đấu quyền anh này, anh không nhìn ra nó là một cái bẫy sao?

8.

Đôi môi Tô Thời Nghị khẽ run lên, hô hấp không đều, anh ta gãi đầu gãi cổ, mơ hồ thể hiện ra dáng vẻ hệt như lúc tôi vừa đưa anh ta về.

Bốc đồng, cáu kỉnh và ngu ngốc.

Loại người này tốt nhất nên kiểm soát, đó là lý do tại sao tôi chọn anh ta.

Nhưng tôi quên mất rằng loại người này thường có một đặc điểm nữa, đó là dễ bị người khác xúi giục.

Rõ ràng ban đầu chúng tôi rất hợp nhau, và anh ta rõ ràng cũng đã chịu đựng được nhiều cám dỗ, nhưng không biết từ ngày nào, Tô Thời Nghi đột nhiên bắt đầu nói chuyện gay gắt với tôi, rồi yêu cô em gái vừa được tìm về từ trại trẻ mồ côi của tôi.

Tất cả mọi thứ tôi làm đột nhiên trở thành công cốc.

Nhưng vậy thì sao chứ, những năm gần đây chính phủ cố ý phong tỏa các sàn đấu quyền anh, tôi sớm đã nghe phong thanh, anh ta không có đủ tiền trong tay, không có cách nào khác để mua lại ngoại trừ chuyển nhượng với giá thấp, chưa kể cổ đông lớn nhất của công ty anh ta lại là tôi, cho dù anh ta có mua hết cổ phần riêng lẻ thì cổ đông trên danh nghĩa còn lại vẫn cứ là tôi.

Tôi chẳng có gì cả, anh ta cũng thế, ngay từ đầu tôi đã sẵn sàng nắm giữ mọi thứ trong tay mình.

Tôi chỉ là đưa cho anh ta một chút niềm tin, nhưng rõ ràng, sự tin tưởng này không đáng một xu.

Tô Thời Nghi gãi đầu gãi cổ hồi lâu, thấy tôi không để ý tới anh ta, cuối cùng nói:

"Việc này tôi xin lỗi cô, nhưng tôi thực sự không thể cưới cô được."

Khán giả ồ lên cuồng nhiệt, tôi nhìn sang, nhưng không có ai trên võ đài, tôi ngồi lại trên ghế sofa trước khi trả lời câu nói của Tô Thời Nghi: "Không thành vấn đề, dù kết hôn với ai cũng vậy cả thôi."

Tôi vừa dứt lời thì có người mở cửa xông vào.

"Tô Cẩn Hạ."

Khuôn mặt mà tôi đã nhìn thấy vài lần trên màn ảnh rộng hôm nay đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Cơ thể cậu ta hừng hực nóng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, vì chạy vội lên mà còn thở hổn hển.

Nhìn thấy tôi, cậu ấy vội vàng tiến về phía tôi hai bước, sau đó không biết nghĩ đến điều gì mà nhanh chóng lùi lại, chỉ gọi tên tôi: “Tô Cẩn Hạ.”

Tôi ngước lên và nhận ra rằng tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này trước đây.

"Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?"

Cậu ấy liếc nhìn Tô Thời Nghi, không nói gì cả, rồi quay lại nhìn tôi một cách kiên định.

"Tô Cẩn Hạ, chị hãy chọn tôi, chị mang tôi đi đi."

"Cậu cũng xứng sao?"

“Thắng cả mười trận cơ à?”

Tôi và Tô Thời Nghi đồng thời nói, "712" nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, giống như trong mắt khảm đầy kim xương vậy.

"Còn một trận nữa."

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy, thấy cậu vừa nói vừa đi về phía Tô Thời Nghi, vươn tay lên rồi gọn gàng vung nắm đấm thật mạnh.

Tô Thời Nghi không hiểu tại sao nắm đấm lại đột nhiên rơi xuống người mình, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.

‘712’ dường như đang tranh công: “Mười trận, đều thắng rồi.”

Tôi nhìn Tô Thời Nghi nằm trên mặt đất, nhìn đôi mắt trong sáng ngây thơ của người trước mặt, không khỏi bật cười.

“Vậy thì về nhà với tôi.”