Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 7: Dù sao việc của em cũng ít lắm

“Có người tìm cô bắt chuyện không?”

“Không.”

“Thường thì mấy giờ cô về?”

Triệu An Kỳ đáp: “Không cố định, tôi thường phải tăng ca, hôm nay cũng coi như sớm rồi đấy, bình thường toàn mười một, mười hai giờ mới về đến nhà thôi.”

Dân đi làm thật thảm, Lăng Vô Ưu càng không muốn tốt nghiệp hơn.

Sau khi tiễn Triệu An Kỳ lên tầng, cô lại chậm rãi đi đến cổng đường tàu điện ngầm. Tuy rằng gần đây có không ít tiểu khu nhưng người tới ở cũng không nhiều, đi một trăm mét mới gặp được một, hai người, dọc đường có không ít cây đèn đường còn hỏng.

Trên tàu điện ngầm, cảnh sát Trần hỏi cô tình hình thế nào.

Cô đáp: “Không có phát hiện gì.”

Cảnh sát Trần: “Chắc hẳn công việc của cô gái này quá áp lực mà thôi, hôm nay cô qua đó cũng coi như là cho cô ta một lời giải thích.”

Câu này có nghĩa là cô đừng quan tâm nữa, Lăng Vô Ưu đáp lại: “Được.”

Về đến ký túc xá trường học đã là mười một giờ rồi, trước đây sau khi cãi nhau với bạn cùng phòng, cô được ở một mình một phòng ký túc, lúc này, cũng không cần lo lắng quấy rầy người khác, sống rất tự do tự tại.

Cô tắm qua một cái, buổi tối vẫn còn chưa ăn gì nên bụng đã sớm đói cồn cào không chịu được rồi, cô thuận tay lấy cái bánh bao nguội ngắt từ trong túi ra và bắt đầu ăn, ăn được một nửa thì nhận được tin nhắn của chủ nhiệm lớp.

Đội trưởng Văn gửi một icon mỉm cười với cô trước, sau đó nói: “Vô Ưu này, tháng này đi thực tập ở đồn cảnh sát Hắc Sa thế nào rồi?”

Lăng Vô Ưu nhai cái bánh bao trong miệng, thành thật đáp: “Nhàn lắm ạ.”

Đội trưởng Văn “đang nhập tin nhắn” mất mười giây, sau đó gửi một đoạn ghi âm qua, giọng nói rất chân thành và tha thiết: “Em cố gắng biểu hiện cho tốt, tháng sau tôi sẽ sắp xếp cho em đến đội cảnh sát hình sự.”

Không đợi cô nhắn lại thì đội trưởng Văn lại nói: “Em nói đùa với tôi đấy à? Đồn cảnh sát sao lại nhàn rỗi được?”

Ông ta là một người dễ nóng vội, Lăng Vô Ưu còn chưa gõ được hai chữ thì lại có một cuộc gọi thoại nhảy xuống.

Cô không hề do dự mà tắt luôn: “Bạn cùng phòng đang ngủ.”

Đội trưởng Văn im lặng hai giây rồi lại gửi một đoạn ghi âm nghe rất sốt ruột: “Nghĩ tôi bị ngu hay gì? Mấy chuyện ầm ĩ ở ký túc xá của em rình rang đến mức không ai là không biết, bớt phí lời đi, nghe máy ngay!”

Lăng Vô Ưu chỉ đành nhận điện thoại.

Giọng nói thô lỗ của đội trưởng Văn vang vọng khắp phòng ký túc xá yên tĩnh: “Em nói thật với tôi ngay, có phải em tiêu cực và làm biếng ở Hắc Sa không? Đồn cảnh sát với chữ nhàn rỗi không dính dáng gì đến nhau đâu nhé!”

Lăng Vô Ưu đang nhai bánh bao nên nhả chữ không rõ mấy: “Không biết mà, dù sao thì em cũng ít việc làm lắm.”

Đội trưởng Văn mắng xa xả một hồi rồi đột nhiên ý thức được gì đó, ông ta dần dần bình tĩnh trở lại, giọng điệu cũng trầm hơn: “Bọn họ bắt nạt em sao?”

Lăng Vô Ưu há mồm.

Đội trưởng Văn tự hỏi tự trả lời: “Chắc chắn không phải rồi, em là con nhỏ điên mà, ai dám dây vào em chứ…”

Con nhỏ điên: “…”

Cô uống hớp nước, nuốt miếng bánh bao xuống: “Đội trưởng Văn, nếu thầy không còn việc gì thì em cúp máy nhé, sáng mai còn phải đi làm nữa.”

Đội trưởng Văn: “Tôi có việc đấy, tôi đốc thúc em làm việc chăm chỉ, Thời Viên người ta đã phá được một vụ án lớn ở đội cảnh sát hình sự rồi đấy, hôm nay đội trưởng của cậu ta còn gọi điện tới khoe với tôi là người ta có năng lực. Hai đứa các em đấu ba năm rồi, không phải em định thua đấy chứ?”

Thời Viên.

Nghe được cái tên này là trong đầu Lăng Vô Ưu tự động hiện ra một gương mặt đẹp mắt.

Cô sửa lại cho đúng: “Em với cậu ta không quen.” Ở đâu ra cái vụ đấu nhau này?