Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 5: Tôi tên là Lăng Vô Ưu

Chương 5: Tôi tên là Lăng Vô Ưu

Lăng Vô Ưu dựa người ra lưng ghế, cô im lặng nhìn chằm chằm vào cô gái đang bức rức và bất an trước mặt này, trong lòng đã có phán đoán.

Cô tin vào giác quan thứ sáu của nữ giới, cho rằng những lời nói sớm nhất của Triệu An Kỳ còn đáng tin đến khoảng bảy mươi phần trăm, nhưng nghi thần nghi quỷ dài đến tận hai tuần, dưới áp lực tinh thần cao độ, Triệu An Kỳ đã sớm không thể phân được rõ hiện thực với tưởng tượng nữa rồi, bây giờ lời chứng của cô ta còn không hữu dụng bằng thời điểm lần đầu báo án.

Lăng Vô Ưu gửi tin nhắn cho cảnh sát Trần hỏi về lời khai của Triệu An Kỳ khi tới báo án vào tuần trước.

Trong mắt Triệu An Kỳ thì chỉ có cô em này đột nhiên không nói gì mà lôi điện thoại ra bắt đầu nghịch.

Cô ta sốt ruột, cho dù cô ta không không tin tưởng cô em trước mặt này cho lắm nhưng cũng là có một người giúp cô ta, tóm lại là vẫn tốt hơn cô ta trơ trọi một mình: “Cô… cô cảnh sát, cô không tin tôi sao?”

Lăng Vô Ưu nói: “Tôi tên là Lăng Vô Ưu.”

“Ồ… cảnh sát Lăng, cô không tin tôi sao?”

Cảnh sát Lăng đặt điện thoại xuống: “Tôi đã nói rồi, cảnh sát chỉ tin bằng chứng thôi…”

Thế không phải là xong rồi sao?

Triệu An Kỳ khóc nức nở: “Hu hu hu hu…”

Lăng Vô Ưu: ?

Người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ về phía bọn họ, trong lòng Lăng Vô Ưu thấy phiền toái, cô ghét nhất là phải an ủi người khác, chỉ đành nói với giọng điệu hơi cứng ngắc: “Đừng khóc nữa, tôi đưa cô về.”

Triệu An Kỳ khóc lóc: “Được…”

Cô ta sống ở khu Đông Hồ cách công ty khoảng hai tiếng tàu điện ngầm. Hai người đứng cạnh nhau trên tàu điện, so với sự bất an và bức rức của Triệu An Kỳ thì Lăng Vô Ưu trông có vẻ vô cùng bình tĩnh, ngón tay không hề dừng gõ lên điện thoại dù chỉ một phút.

Triệu An Kỳ tò mò hỏi: “Cô đang làm gì thế? Chơi điện tử sao?”

Lăng Vô Ưu không dừng tay: “Đang dịch bài.”

Triệu An Kỳ khó hiểu: “Không phải cô… là cảnh sát sao?”

“Kiếm thêm thu nhập.”

Triệu An kỳ chú ý thấy điện thoại của cô không có ốp, hình như không phải hàng chính hãng, phần rìa còn hơi lồi lõm, vừa nhìn đã biết là một chiếc điện thoại cũ có tuổi đời khá lâu rồi: “Cô đang rất thiếu tiền?”

“Ừa.”

Triệu An Kỳ hơi do dự: “Nhưng tôi nghe nói làm cảnh sát không kiếm được nhiều đâu.”

“Cô nói đúng rồi đấy.” Lăng Vô Ưu gõ xong một từ cuối cùng rồi tắt điện thoại: “Cho nên tôi đang nghĩ sau này có nên tiếp tục làm cái nghề này không.”

Triệu An Kỳ: “…”

Cứu với!

Cho nên bây giờ cô ta đang giao phó sự an toàn của bản thân vào tay một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp, gầy yếu, thậm chí còn không muốn làm cảnh sát sao?

Triệu An Kỳ lại muốn khóc tiếp.

Lăng Vô Ưu liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, đang là giờ cao điểm tan làm nên trên tàu điện ngầm chật kín người.

Cô tùy tiện hỏi một câu: “Bây giờ cô có cảm giác bị người nhìn chằm chằm nữa không?”

Triệu An Kỳ hoảng hốt cảm nhận một chút, cô ta phát hiện ra trong lúc lực chú ý của mình đều tập trung hết lên người Lăng Vô Ưu thì hình như đã không còn loại cảm giác kinh hồn bạt vía đó nữa rồi?

“Không, không có…”

Tiểu khu của Triệu An Kỳ mới xây từ vài năm trước, độ cao rất thấp, cũng với độ cao như thế, tòa nhà này có thể xây lên thêm vài tầng so với những tòa nhà cao tầng khác. Mấy năm gần đây, ở trong một thành phố tuyến một như thành phố Hải Châu này, loại tiểu khu đặc biệt để cho thuê này càng ngày càng nhiều.