Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 2: Thực tập sinh này, có chút việc

Chương 2: Thực tập sinh này, có chút việc

Cánh cửa mở ra, tiếng huyên náo ở bên ngoài lập tức ùa vào bên trong toa tàu như bị ngăn cách khỏi thế giới này, Lăng Vô Ưu đẩy một nữ sinh đang ngây người ra rồi bước đi mà chẳng buồn quay đầu lại.

Ra khỏi khu tàu điện ngầm và đi tiếp về phía đông thêm năm phút nữa là đến đồn cảnh sát đường Hắc Sa, thành phố Hải Châu.

Lăng Vô Ưu đi thay quần áo trước rồi đến nhà ăn dùng bữa sáng, sau đó gọi vài cái bánh bao mang về đặt vào trong túi xách của mình, lúc này mới vừa uống sữa đậu nành vừa chậm rãi đi đến chỗ làm việc.

Cảnh sát Trần đi từ bên cạnh qua, trông thấy cô đang ngồi trên ghế gõ bàn phím mới thuận miệng hỏi: “Vô Ưu này, cô không ra ngoài với thầy của mình sao?”

Lăng Vô Ưu hơi dừng lại, liếc mắt nhìn cái ghế trống bên cạnh, trên mặt bàn có một cái túi xách hàng hiệu màu da cam, tâm trạng của cô cũng không hề dậy sóng: “Lâm Dĩnh đi theo rồi.”

Lâm Dĩnh là một thực tập sinh khác được cảnh sát Trương dẫn dắt, cảnh sát Trần nghĩ ngợi rồi xoa đầu: “Ồ.”

Đợi khi anh ta ngồi về chỗ của mình thì cảnh sát Tiết đã tăng ca cả một tối vẫn chưa về nhà sáp lại gần, nhỏ giọng nói với anh ta thế này: “Gần đây lão Trương đã không còn dẫn Lăng Vô Ưu ra khỏi đồn nữa rồi, anh không biết sao?”

Gần đây cảnh sát Trần đang bận xử lý vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc nên không thường xuyên ở trong đồn, hiển nhiên là không biết chuyện này rồi: “Lý do? Không phải sở trưởng đã nói thành tích của cô bé Lăng Vô Ưu này khá tốt hay sao?”

Cảnh sát Tiết lắc đầu, kêu chậc chậc: “Thành tích tốt chỉ có tác dụng ở trường cảnh sát mà thôi, còn ra ngoài xã hội rồi ai còn quan tâm anh thi được bao nhiêu điểm chứ?

Anh không biết đâu, lần trước lão Trương dẫn cô ta đi giải quyết một vụ án hai vợ chồng cãi nhau đòi ly hôn, vốn dĩ chuyện này chỉ có thể khuyên thôi, dĩ hòa vi quý…”

Cảnh sát Tiết trộm liếc nhìn bóng lưng của Lăng Vô Ưu, âm lượng lại giảm hơn một chút: “Hai vợ chồng đó vừa cãi nhau vừa đánh nhau, ngay cả lão Trương cũng không khuyên được, nhưng Lăng Vô Ưu đứng bên cạnh chỉ tùy tiện nói đúng hai câu, anh đoán xem sau đó thế nào”

Cảnh sát Trần suy đoán: “Hiệu quả nhanh chóng? Không cãi nữa? Không đánh nữa?”

Cảnh sát Tiết đập tay một cái: “Còn không phải là hiệu quả nhanh chóng hay sao? Tên đàn ông đó tức đến mức hất vợ qua một bên rồi trực tiếp lao tới đánh nhau với Lăng Vô Ưu luôn.”

Cảnh sát Trần: ?

“Hả?”

Cảnh sát Tiết: “Cũng không biết cô ấy nói cái gì nữa, dù sao thì đến ngay cả người phụ nữ đó cũng không nghe lọt tai nổi, vừa khóc vừa nói: Ê, cô dựa vào cái gì mà nói chồng tôi như thế? Lăng Vô Ưu không nói chồng cô ta nữa mà chuyển hướng, bắt đầu nói người phụ nữ đó. Lần này thì hiệu quả còn tốt hơn, hai vợ chồng xóa bỏ hiềm khích trước đó rồi hợp lực đòi liều mạng với Lăng Vô Ưu!”

Cảnh sát Trần: “…”

Cảnh sát tiết hồi tưởng lại vẻ mặt của lão trương khi miêu tả lại cảnh tượng lúc đó với mình, sau đó không nhịn được mà bật cười: “Tóm lại là sự việc đã được giải quyết, hai người kia không đòi ly hôn nữa mà biến thành cùng chung mối thù, dắt nhau đi khiếu nại Lăng Vô Ưu, nhưng Lăng Vô Ưu không phải thực tập sinh hay sao, cuối cùng người bị ăn chửi vẫn là lão Trưởng đấy thôi.”

Cảnh sát Trần nói: “Chỉ vì chuyện này mà lão Trương không dẫn dắt cô ấy nữa?”