Chương 2
Thành viên mới trong gia đình“Ba, mẹ, con về rồi!”
Nhược Nhược mệt mỏi đóng cửa lại, kéo anh chàng ngốc vào trong nhà.
Gia đình Nhược Nhược thuộc tầng lớp trung lưu, ba là quản lý của một công ty cỡ vừa, tính tình hào phóng, hay giúp đỡ người khác nên rất được lòng mọi người. Mẹ Nhược Nhược dịu dàng, hiền từ, là mẫu người phụ nữ truyền thống điển hình, ngoài những công việc bếp núc, dọn dẹp hằng ngày, thỉnh thoảng bà còn nhận thêm hàng thủ công về làm tại nhà.
Họ sống tại một khu dân cư nằm ở phía đông thị trấn, căn nhà hiện tại là ba Nhược Nhược được cơ quan cấp, diện tích hơn một trăm mét vuông, các phòng rộng rãi và một góc sân nho nhỏ. Tuy căn nhà không lớn lắm nhưng ba người sống rất hạnh phúc, đầm ấm.
“Nhược Nhược, về rồi hả con? Sao hôm nay con về muộn thế?” Ông Lâm vui vẻ đón cô từ ngoài cổng, đỡ lấy chiếc cặp sách trên vai cô.
“Hôm nay con gặp một số chuyện nên về trễ ạ!” Nhược Nhược vừa thay dép vừa than vãn.
“Thế à? Vào nhà đi con, hôm nay có món lẩu thịt lợn con thích ăn nhất đấy!” Ông Lâm cười nói, vừa đón lấy cặp sách của Nhược Nhược đang định trở vào, chợt phát hiện đi sau con gái còn một người nữa. Ông dừng lại, tò mò nhìn chàng trai lạ.
Anh chàng ngốc phát hiện ba Nhược Nhược đang nhìn mình, bèn cúi gập người, lễ phép nói: “Cháu chào bác ạ!”
“Ừ! Được rồi…” Ông Lâm cười sảng khoái, vỗ vai anh chàng, rồi quay sang con gái, dò xét: “Nhược Nhược, cậu bạn này là ai vậy?”
“Không biết ạ! Con nhặt được ngang đường.” Nhược Nhược thều thào trả lời, tiện tay với một đôi dép lê dành riêng cho khách trên tủ dép đưa cho anh chàng. “Này, thay dép đi, làm bẩn sàn nhà thì cậu biết tay tôi.”
“Vâng… vâng ạ!…” Anh chàng ngốc đón lấy đôi dép, không dám hé răng nói nửa lời.
Ba Nhược Nhược nhìn vẻ tội nghiệp của anh chàng, bèn quở trách con gái: “Nhược Nhược, sao con nói chuyện với khách như thế?”
Cô bĩu môi, muốn cãi lại nhưng không dám, đành lẩm bẩm, coi như xả bực: “Rõ ràng là nhặt được mà.”
Ông Lâm không để ý đến cô nữa, cười nói với anh chàng khách lạ đang hì hụi thay dép: “Thay dép xong thì cháu vào nhà ăn cơm. Ngoài này lạnh lắm, bác cháu mình vào trong nói chuyện.”
Ba Nhược Nhược đã đứng tuổi, dáng người to béo, cặp mắt nhân từ, nụ cười rất giống Đức Phật Di Lặc, vì thế anh chàng cảm giác gần gũi, liền xúc động gật đầu lia lịa đáp: “Vâng, cảm ơn bác ạ!”
Trong bữa tối, bốn người ngồi quây quần quanh bàn ăn, ba mẹ Nhược Nhược nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu ta, cô ngồi một bên nhìn mà tức nổ mắt. Lúc đũa của ba mẹ Nhược Nhược hướng tới đĩa thịt viên Nhược Nhược thích ăn nhất, cô không thể kìm nén được nữa, lên tiếng phản đối: “Ba mẹ nhầm rồi, con mới là con gái của ba mẹ. Sao hai người cứ gắp hết miếng này đến miếng khác cho cậu ta vậy?”
“Con bé này! Nói lăng nhăng gì thế!” Ông Lâm lừ con gái, giọng nói không vừa lòng. “Cậu ấy là bạn học của con. Phải lịch sự với khách chứ.”
Nhược Nhược trợn tròn mắt: “Ai bảo cậu ta là bạn học của con?”
“Không phải bạn học của con, vậy…” Ông Lâm nói tới đây thì im bặt, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, ngạc nhiên chỉ vào anh chàng, một lúc sau mới nói tiếp: “Chẳng lẽ lại là bạn trai của con?”
“Ba! Ba lại nói linh tinh rồi. Làm sao cậu ta lại là bạn trai của con được? Lúc nãy con đã nói rồi, cậu ta là do con nhặt được.”
“Cái gì cơ? Nhặt được?”
Ba mẹ Nhược Nhược tròn mắt ngạc nhiên, không ai bảo ai cùng quay sang anh chàng đang có vẻ bồn chồn, lo lắng, bầu không khí lạ kỳ vây kín lấy phòng ăn, chỉ riêng cô vẫn thản nhiên và lấy và để.
“Con bé này, đừng ăn nữa!” Ông Lâm giật lấy đôi đũa trong tay cô, đánh mắt về phía anh chàng, rồi lại chăm chăm nhìn con gái. “Nói rõ cho ba mẹ biết, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Dạ, con biết rồi. Con sẽ kể rõ đầu đuôi câu chuyện, được chưa ạ? Chuyện là thế này…” Nhược Nhược thuật lại đầu đuôi câu chuyện rồi giật lại đôi đũa trong tay ba, coi như hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục ăn ngấu nghiến, còn ba mẹ cô vẫn chưa hết ngạc nhiên vì câu chuyện kỳ lạ.
Anh chàng ngốc giương cặp mắt ngây ngô, chăm chú quan sát thái độ của ba mẹ Nhược Nhược, cảm thấy hai người cũng không có vẻ khó chịu bèn ngập ngừng nói: “Bác trai, bác gái, cháu xin lỗi! Cháu biết cháu không nên đòi theo chị thiên thần, cũng biết mình làm phiền hai bác nhiều. Hai ngày nay, chỉ có chị thiên thần cho cháu sôcôla, chỉ có chị ấy là không bắt nạt cháu, cháu chỉ biết tin mình chị ấy thôi. Hai bác đừng giận cháu nhé!”
“Hai bác không giận cháu, chỉ là ngạc nhiên quá thôi”, bà Lâm nhẹ nhàng giải thích. “Chuyện thế này thực sự hai bác cũng chưa gặp bao giờ…”
“Vậy… vậy hai bác có đuổi cháu đi không ạ? Bác gái, bác đừng đuổi cháu. Cháu không nhớ đường về nhà nữa, cũng chẳng có chỗ nào để đi. Cháu rất được việc, cháu sẽ giúp bác việc nhà, chỉ cần mỗi ngày bác cho cháu ăn một ít cơm thôi ạ.” Anh chàng ngốc mắt ngấn nước, mếu máo chực khóc.
“Cháu đừng khóc…” Bà Lâm nhìn cậu ta vẻ khó xử, không biết nên quyết định ra sao, đành quay sang hỏi ông Lâm: “Ba nó xem thế nào?”
“Tôi cũng chưa gặp chuyện thế này bao giờ.” Ba Nhược Nhược cũng phân vân không kém, đột nhiên ông ngẩng lên nhìn con gái: “Nhược Nhược, con nói đi.”
Nhược Nhược nuốt miếng cơm trong miệng, chẳng chút đắn đo: “Con thấy tốt nhất là vứt cậu ta ra đường, đỡ vướng chân con.”
Anh chàng ngốc tưởng thật, sợ đến tái mặt, cầu xin Nhược Nhược: “Đừng mà, đừng mà, chị thiên thần ơi, chị đừng vứt em đi, em sẽ ngoan mà, không vướng chân chị đâu.”
“Bây giờ cậu đang vướng chân tôi đó”, Nhược Nhược chẳng thèm ngẩng đầu, gắt lên.
“Con bé này, sao ăn nói thế? Nhìn xem, con dọa cho cậu ấy sợ sắp khóc rồi kìa.” Ba Nhược Nhược lừ cô. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, ông vui vẻ nói: “Cậu bé này thật đáng thương, trước khi tìm thấy bố mẹ, cháu cứ ở lại nhà bác.”
Anh chàng ngốc sung sướиɠ đứng bật dậy, khom người nói: “Cảm ơn bác trai, cảm ơn bác gái, cảm ơn chị thiên thần!”
“Cậu bé này thật lễ phép. Nhược Nhược, con phải học tập đó, biết chưa?” Mẹ Nhược Nhược kéo anh chàng ngồi xuống. Cô bĩu môi, không nói gì nữa.
Ăn tối xong, Nhược Nhược bưng mâm bát vào bếp, anh chàng ngốc cũng tự giác giúp một tay.
“Chị thiên thần, bát đĩa cứ để em rửa cho.”
Nhược Nhược liếc xéo cậu, suy nghĩ một lát, hỏi lại: “Cậu làm được không đấy?”
“Em làm được mà, em sẽ rửa thật sạch, chị cứ yên tâm.” Anh chàng ngốc nghiêm nghị gật đầu, cứ như đang thề một chuyện gì đó rất quan trọng vậy.
“Là cậu tự đòi rửa, không phải tôi ép cậu đâu đấy.”
“Vâng, là em tự nguyện.”
“Nếu cậu muốn tôi sẽ để cậu toại nguyện.” Nhược Nhược giao cả mâm đầy ắp bát đĩa vào tay anh chàng ngốc, vui vẻ ra khỏi bếp. Mới bước được hai bước, cô chợt nghĩ ra chuyện gì đó, quay đầu lại dặn: “Cậu làm cho cẩn thận, đánh vỡ bát là tôi cho cậu ăn đòn đó.”
“Dạ, em biết rồi!” Anh chàng ngoan ngoãn gật đầu.
Nhược Nhược yên trí ra ngoài.
Ông Lâm đang ngồi xem ti vi, bà Lâm ngồi bên cạnh tay thoăn thoắt đan len. Thấy con gái chạy từ trong bếp ra, ông hỏi: “Không phải con đang rửa bát sao? Rửa nhanh thế?”
“Cậu ta nói rửa giúp con.”
Nhược Nhược chạy tới bên cạnh sofa, toan ngồi xuống thì đầu cô lãnh trọn cái cốc đau điếng của ba. Cô ôm lấy đầu nhảy dựng lên, phụng phịu, kêu la: “Đau quá! Ba, sao ba đánh con?”
“Sao con để khách rửa bát?”
“Cậu ta muốn rửa, chứ có ai bắt đâu ạ!” Nhược Nhược ấm ức, xịu mặt. Biết ngay cậu ta là Sao Chổi mà. Từ lúc cậu ta xuất hiện, cô chẳng có lấy nửa phút bình yên. Thường ngày ba cô vẫn chiều chuộng cô, vậy mà giờ lại bênh cậu ta. Thật hối hận vì lúc đầu đã mềm lòng, thanh sôcôla ngon là thế, cô chẳng được mấy miếng lại đem cho cậu ta cả.
“Tự nguyện cũng không được, mau vào bếp dẹp dọn bát đĩa. Xong rồi hai đứa ra đây, ba có chuyện muốn nói.”
“Vâng!” Nhược Nhược cáu kỉnh đáp, quay vào bếp.
Anh chàng ngốc đang rửa bát trong bếp, thấy Nhược Nhược trở vào bèn hỏi: “Chị thiên thần, không phải chị muốn xem ti vi sao? Sao lại quay vào?”
“Tôi thích rửa bát, được chưa?” Nhược Nhược trừng mắt nhìn anh chàng, hậm hực nói.
Anh chàng nhìn chiếc bát trong tay Nhược Nhược, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Đến lúc cô rửa xong chiếc bát đó, định với chiếc nữa, cậu mới nói: “Chị ơi, chồng đó em rửa sạch rồi.”
Nhược Nhược giận dữ lừ anh chàng, cậu ta chẳng dám ho he gì nữa, cun cút lấy chồng bát bẩn, lẳng lặng rửa, còn cô lấy chồng bát bẩn đặt dưới vòi nước tráng lại.
Hai người cặm cụi một lát, đống bát đĩa nhanh chóng được rửa sạch sẽ. Nhược Nhược lau khô tay, dẫn anh chàng ra ngoài phòng khách.
Ông Lâm thấy hai người đi ra, liền gọi anh chàng tới ngồi cạnh mình. Nhược Nhược chống mắt nhìn chỗ ngồi của mình bị người ta cướp mất, lẳng lặng đến ngồi cạnh mẹ, khóc thầm vì mình bị thất sủng, thấy hối hận vì đã dẫn cậu ta về nhà.
“Cả nhà có mặt đầy đủ rồi, vậy cuộc họp gia đình bắt đầu.” Ba Nhược Nhược với lấy chiếc điều khiển, tắt ti vi rồi mới nói tiếp: “Vấn đề chính của cuộc họp tối nay là về thành viên mới của gia đình chúng ta.”
“Thành viên mới gì chứ!” Nhược Nhược lẩm bẩm.
Anh chàng tròn mắt nhìn Nhược Nhược, không hiểu rốt cuộc mình làm gì mà khiến cô nổi giận.
Ông Lâm trừng mắt cảnh cáo con gái rồi nói tiếp: “Trước hết chúng ta cần đặt cho cậu ấy một cái tên, dù sao cậu ấy cũng sẽ sống cùng chúng ta một thời gian, không có tên thì không tiện, mọi người nghĩ xem nên gọi cậu ấy là gì?”
Nhược Nhược nhìn anh chàng ngốc, đúng lúc cậu ta cũng mở tròn cặp mắt ngây ngô nhìn lại, cô chợt nảy ra ý nghĩ trêu chọc cậu ta: “Con thấy cứ gọi là Tiểu Bạch đi.”
“Cái tên này không được.” Bà Lâm quay sang chồng hỏi ý kiến: “Ba nó thấy thế nào?”
“Đúng thế. Cậu ấy đâu phải cún, sao lại gọi Tiểu Bạch?” Ông Lâm lại trừng mắt lừ con gái, sau đó quay sang chỗ anh chàng: “Cậu bé, cháu thích tên gì?”
“Cháu…” Anh chàng ngốc lại nhìn qua chỗ Nhược Nhược. Cô làm bơ ngửa cổ lên trần nhà. Anh chàng buồn thiu cúi đầu, ấp úng: “Cháu thấy tên Tiểu Bạch cũng được ạ!…”
“Nhược Nhược, đừng dọa cậu ấy nữa. Cậu ấy lớn như vậy lại đặt cho một cái tên của cún, nghe sao được. Nghĩ cái tên khác đi.” Ông Lâm mắng con, trong bụng cô đang nghĩ gì, ông đoán được hết.
“Cậu ta đâu có giống người lớn”, Nhược Nhược hậm hực nói. “Ba nhìn xem, nhìn ánh mắt cậu ta tội nghiệp có khác gì một con cún đâu. Con gọi cậu ta là Tiểu Bạch thì có gì không đúng?”
“Ăn nói linh tinh! Con nhìn lại cậu ấy xem, cao to đẹp trai thế này, giống cái cậu La… La… La gì đó?”
“La Chí Tường.”
“Đúng… đúng, La Chí Tường!”
Nhược Nhược bĩu môi: “Cậu ta làm sao mà giống La Chí Tường được, người ta đâu có bị xe đâm, cũng đâu có bị tâm thần.”
“Con bé này, sao lại nói thế? Nếu cậu ấy không nói gì, con có biết người ta bị mất trí nhớ không?”
“Trời ơi! Con biết rồi. Con biết rồi. Con nghĩ một cái tên khác là được chứ gì. Ba, ba đừng kêu ca nữa. Người ta bảo chỉ có phụ nữ mới hay phàn nàn, ba là đàn ông, sao cũng nói nhiều vậy?” Nhược Nhược quẹt mũi, nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Gọi là Lâm Tiểu Cáp vậy.”
“Lâm Tiểu Cáp? Nghĩa là gì?” Bà Lâm cảm thấy cái tên nghe rất kỳ lạ bèn dừng tay, ngẩng lên nhìn con gái.
Nhược Nhược quay sang ba, lém lỉnh: “Ba nói cậu ta cao to đẹp trai, loài chó Husky không phải rất to, rất đẹp sao?…”
Ông Lâm nhịn cười, nói tiếp vế sau: “Cho nên con gọi cậu ấy là Tiểu Cáp?”
“Vâng!” Nhược Nhược điềm nhiên gật đầu.
“Con bé này, con cố tình chọc tức ba phải không? Ba đã nói không được đặt tên của cún rồi cơ mà.” Ông Lâm rút chiếc dép lê dưới chân định gõ lên đầu Nhược Nhược.
Bà Lâm định ngăn cản thì người khác còn đứng dậy nhanh hơn bà.
“Bác à! Bác đừng đánh chị thiên thần.” Anh chàng ngốc đang ngồi cạnh Nhược Nhược bật dậy, ôm chặt lấy ông Lâm. “Cháu thấy cái tên Tiểu Cáp cũng rất hay, mọi người cứ gọi cháu là Tiểu Cáp được rồi.”
Chiếc dép lê trong tay ông Lâm vẫn hướng lên trời, ông khuyên: “Cháu à, cháu không cần miễn cưỡng, chúng ta sẽ nghĩ ra một cái tên khác hay hơn, cháu…”
“Không… không… không!” Anh chàng ngốc vội vàng chen ngang lời ông Lâm. “Cái tên đó rất hay mà, không cần nghĩ tên khác đâu ạ!”
“Cháu thích cái tên đó sao? Không phải miễn cưỡng đấy chứ?” Ông Lâm hỏi đi hỏi lại.
Anh chàng liếc trộm Nhược Nhược rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cháu thích ạ!”
Lúc đó ông Lâm mới hạ chiếc dép lê xuống, nói tiếp: “Nếu cháu đã thích, vậy thì khi nào cháu còn chưa tìm thấy bố mẹ, chúng ta sẽ gọi cháu là Lâm Tiểu Cáp. Cháu cứ ngủ ở phòng dành cho khách. À, còn việc này nữa, mai bác sẽ đưa cháu tới bệnh viện khám, ngộ nhỡ để lại di chứng thì khổ, tiện đường mua luôn cho cháu một ít đồ dùng cá nhân, cháu thấy thế nào?”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn bác!”
“Được rồi, nếu cháu không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định thế đi. Nhược Nhược, con đưa Tiểu Cáp về phòng cho cậu ấy quen dần đi.”
“Thật phiền phức!” Nhược Nhược khẽ càu nhàu, miễn cưỡng đứng lên.
“Con bé này, con nói cái gì vậy?” Ông Lâm lại khom người toan vớ chiếc dép.
Nhược Nhược thấy vậy, co giò chạy biến. Tiểu Cáp đứng ngây ra nhìn, không biết phải làm gì.
“Tiểu Cáp, đi đi cháu. Nhược Nhược sẽ dẫn cháu về phòng”, bà Lâm dịu dàng nói với Tiểu Cáp.
“Dạ… vâng ạ!” Tiểu Cáp vội đứng dậy, đuổi theo Nhược Nhược.
Phòng của Tiểu Cáp ở ngay cạnh phòng khách, chỉ đi vài bước là tới.
“Đây là phòng của cậu.” Nhược Nhược chĩa ngón tay cái về phía cánh cửa gỗ sơn đỏ, ra hiệu cho cậu vào xem phòng. “Trước khi rời khỏi nhà tôi, cậu sẽ ở trong phòng này, biết chưa?”
“Vâng ạ!” Tiểu Cáp ngoan ngoãn gật đầu, hoan hỉ nhìn cánh cửa gỗ sơn đỏ. Tình cờ phát hiện gần đó còn một cánh cửa sơn đỏ nữa, cậu ta tò mò hỏi: “Chị thiên thần, phòng bên cạnh này là phòng của ai?”
“Của tôi.”
“Thì ra phòng của em ở ngay cạnh phòng chị.” Tiểu Cáp cười vui vẻ, ánh mắt sáng lên như có ngàn vạn ngôi sao trong đó. Rồi không hiểu anh chàng nghĩ ra chuyện gì, hai má chợt đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu.
Nhược Nhược nheo mắt nhìn vẻ mặt khả nghi của Tiểu Cáp, đoán ngay đó là việc không hay ho gì.
Không phải tên nhóc này đang âm mưu gì đó chứ? Tuy nhìn bề ngoài gã không phải loại người đó, nhưng “thức khuya mới biết đêm dài”, trong bụng gã nghĩ cái gì, ai mà biết được, cứ hỏi cho rõ thì hơn.
Nghĩ vậy, Nhược Nhược bèn vặn hỏi: “Lâm Tiểu Cáp, cậu đang nghĩ gì thế? Nói nhanh! Tốt nhất là trả lời cho thật thà, bằng không để tôi phát hiện cậu nói dối, tôi cho cậu biết tay.”
Tiểu Cáp ngượng ngập ngẩng đầu liếc Nhược Nhược, rồi lại cúi xuống, lí nhí: “Chị thiên thần, em nhất định phải nói sao?”
Nhược Nhược nhìn Tiểu Cáp rồi liếc qua chỗ ba mẹ. Ba đang chăm chú xem ti vi, không hề để ý đến hai người, cô liền giơ nắm đấm trước mắt cậu ta, khẽ đe dọa: “Đúng thế! Nói mau, không tôi đấm cậu chết.”
“Đừng… đừng, em nói là được mà.” Bị cô dùng vũ lực đe dọa, Tiểu Cáp không dám lần lữa, đỏ bừng mặt nói: “Em đang nghĩ, phòng em và chị gần nhau thế này, từ nay về sau, em ngủ phải để ý một chút…”
“Để ý cái gì?” Nhược Nhược nôn nóng chen ngang. “Chẳng lẽ cậu sợ tôi lẻn vào phòng cậu?” Cô còn chưa nói sợ cậu ta có ý đồ xấu, thế mà cậu ta đã nói phải để ý cô, thật là sỉ nhục người khác quá!
“Không phải, không phải, ý em không phải thế…” Thấy Nhược Nhược hiểu lầm, Tiểu Cáp luống cuống giải thích: “Em sợ lúc ngủ em sẽ ngáy rất to làm chị không ngủ được, cho nên tự nhắc mình lúc ngủ phải để ý một chút.”
Chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà mặt cậu ta đỏ như vậy sao? Nhược Nhược cúi đầu không nói gì, cười nhạt.
Cô quyết định không thèm để ý cậu ta nữa, mở cửa đi vào phòng, Tiểu Cáp thấy vậy lo lắng chạy theo.
Trong phòng tối om, Nhược Nhược mò mẫm trên tường một lúc mới tìm thấy công tắc đèn. “Tách” một tiếng, căn phòng lập tức sáng trưng.
Bài trí trong phòng đơn giản mà khoáng đạt.
Phía góc phòng kê một chiếc tủ quần áo cao chạm trần nhà, đối diện là chiếc giường đôi được chạm khắc hoa văn rất đẹp mắt. Đầu giường đặt một chiếc tủ, phía trên còn có một cây đèn ngủ và mấy thứ đồ chơi nhỏ nhắn, dễ thương.
Cửa sổ đối diện cửa ra vào, hai cánh cửa còn khép chặt, mặt kính thủy tinh sáng bóng, không chút bụi. Rèm cửa sổ màu xanh da trời được làm từ chất liệu cotton mềm mại điểm xuyết cho căn phòng thêm ấm áp, dễ thương.
Ở góc bên trái rèm cửa sổ còn treo một chiếc chuông gió trong suốt, mỗi lúc có cơn gió thổi tới lại phát ra những tiếng trong như tiếng ngọc.
Tuy là phòng dành cho khách nhưng tuần nào bà Lâm cũng quét dọn sạch sẽ, trong phòng còn thoang thoảng hương hoa nhài.
Nhược Nhược đi vào, mở cửa sổ, một cơn gió ùa vào phòng, thổi tan những bực tức trong người.
“Dễ chịu quá!” Tiểu Cáp ngồi lên giường, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, vui sướиɠ nói: “Cuối cùng thì tối nay mình cũng không phải ngủ ngoài đường nữa, cũng không phải sợ nửa đêm bị người ta vuốt mặt, có phòng ngủ thật là tốt.” Nói tới đây, cậu ta mở mắt ra, cảm kích nhìn Nhược Nhược, nói tiếp: “Chị thiên thần, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã dẫn em về nhà!”
Nhược Nhược lại liếc xéo cậu ta, xoa xoa hai cánh tay, nói: “Từ nay về sau cậu đừng có nói mấy câu sáo rỗng ấy nữa, tôi nghe mà nổi cả da gà.”
Tiểu Cáp gãi gãi đầu, bẽn lẽn nói: “Vâng, chị thiên thần!”
“Tại sao cậu cứ luôn miệng gọi tôi chị thiên thần, chị thiên thần thế?” Nhược Nhược đi đến cạnh giường, vừa giúp cậu ta trải lại ga giường, vừa hỏi. “Chẳng lẽ chỉ vì lúc gặp cậu tôi mặc một chiếc váy trắng?”
“Cũng không hẳn là vì thế.” Tiểu Cáp đứng dậy để Nhược Nhược trải ga. “Em thấy chị giống thiên thần không chỉ vì chiếc váy của chị, mà bởi vì chị có một trái tim lương thiện. Trong thần thoại Hy Lạp có nói, thiên thần rất lương thiện, tâm hồn họ trong trắng như đôi cánh họ mang trên mình vậy.”
“Luyên thuyên cái gì vậy, tôi chẳng thấy mình lương thiện chỗ nào cả. Cậu quên tôi nổi xung với cậu thế nào rồi hả? Còn nữa, hơi một tí là tôi đòi đấm cậu, thế mà cậu vẫn nghĩ tôi lương thiện sao?”
Tiểu Cáp vẫn kiên quyết: “Em ở bên ngoài hai ngày trời, mỗi ngày gặp biết bao nhiêu người nhưng chỉ có mình chị cho em sôcôla, cho nên, em tin chị là người tốt. Em biết chị hung dữ với em cũng vì muốn tốt cho em.”
“Tôi thấy đầu óc của cậu đúng là bị xe đâm nên không bình thường rồi.” Nhược Nhược trải ga xong, vuốt cho phẳng mấy nếp gấp trên đó rồi mới đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ta nói: “Từ nay về sau cậu đừng gọi tôi chị thiên thần gì gì đó nữa, cậu cao to hơn tôi, gọi tôi là chị nghe không ổn lắm.”
Tiểu Cáp liếc trộm Nhược Nhược, rồi bẽn lẽn cúi đầu, lẩm bẩm: “Nhưng em thấy chị lớn hơn em. Cô giáo nói, gặp con gái nhỏ tuổi hơn mình thì gọi là em, còn gặp người lớn tuổi hơn thì gọi là chị, nếu con gái lớn tuổi hơn mình mà lại có bạn trai rồi thì phải gọi là dì, còn nếu đã có chồng rồi thì gọi là…”
“Cậu nói xong chưa? Tóm lại, ý cậu là tôi lớn tuổi hơn cậu, đúng không? Tôi thấy cậu muốn ăn đấm rồi đấy.” Nhược Nhược nghiến răng ken két, định bụng đấm cho cậu ta một trận.
Nào ngờ cậu ta lại không né tránh, chỉ giơ tay ôm đầu, trông thật tội nghiệp.
Nhược Nhược dừng tay, thắc mắc: “Cậu biết rõ tôi định đánh cậu, sao không tránh đi?”
Tiểu Cáp vẫn ôm chặt đầu, ló hai con mắt đen láy ra, sợ sệt trả lời: “Nếu em tránh đi, chị sẽ đấm trúng tường sau lưng em mất. Trời lạnh thế này, tường lại rất cứng, chị mà đấm vào tường, chắc chắn tay sẽ rất đau.”
Câu trả lời làm Nhược Nhược hoàn toàn bất ngờ, cô ngây người ra hồi lâu, rồi bất thình lình quay lưng, lén lau khóe mắt.
Một anh chàng mới quen còn quan tâm tới cô như vậy, vậy mà Hoàng Lạc Thiên đã bên cô suốt hai năm trời lại không thèm đoái hoài gì tới cảm giác của cô, trước mặt cô còn thản nhiên nựng nịu, âu yếm nói chuyện với người khác. Cuộc đời này thật vô lý.
“Chị thiên thần ơi, chị sao vậy?” Tiểu Cáp bỏ tay xuống, nhẹ nhàng đến trước mặt Nhược Nhược, lo lắng hỏi.
“Tôi không sao.” Nhược Nhược quay mặt đi, không muốn để Tiểu Cáp nhìn thấy đôi mắt mọng nước của mình. “Từ nay về sau cậu đừng gọi tôi là chị thiên thần nữa, nghe buồn cười lắm, cứ gọi tôi là Nhược Nhược được rồi.”
Tiểu Cáp tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cẩn thận hỏi lại: “Thật không, chị thiên thần? À! Không, chị Nhược Nhược.”
“Ừ!” Nhược Nhược hắng giọng, quay đi, lạnh nhạt nói: “Muộn rồi, cậu cũng ngủ sớm đi. Mai tôi còn phải đi học, tôi về phòng ngủ trước đây. Chúc ngủ ngon!”
Nói xong, cô đi ra ngoài, bóng cô lẳng lặng khuất dần sau cánh cửa gỗ sơn đỏ.
“Chị Nhược Nhược…” Tiểu Cáp lo lắng nhìn theo cô, trong lòng bỗng thấy không yên.
Nhược Nhược về phòng mình, đóng cửa lại, chẳng thèm thay quần áo, nằm lăn ra giường.
Chạy ngược chạy xuôi suốt cả buổi chiều, người mỏi nhừ, cô cứ tưởng đặt lưng xuống giường là ngủ được ngay, nhưng không hiểu sao cô lại không buồn ngủ chút nào. Nhắm mắt lại, hình ảnh Hoàng Lạc Thiên lại hiện lên, tim cô bỗng quặn đau…
Lăn lộn khắp giường hồi lâu, Nhược Nhược trở dậy, đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn khoảng không tối om bên ngoài.
Đêm nay không có trăng, màn đêm u ám, cô đơn trải dài đến vô tận.
Vài ngôi sao thưa thớt, lơ lửng treo giữa tầng không, lẻ loi tỏa sáng.
Ban đêm ở khu này rất yên tĩnh, ngoài đường không có người đi lại, chỉ có ngọn đèn đường đứng im lìm.
Cô còn nhớ ngày này năm ngoái, Hoàng Lạc Thiên đứng bên ngọn đèn này, dưới khung cửa sổ này hôn cô.
Lễ Tình nhân hôm đó, hai người hẹn nhau bảy giờ tối có mặt tại quán cà phê Starbucks, nhưng anh lại tới muộn. Cô đợi rất lâu, đồng hồ sắp điểm tám giờ mà anh vẫn chưa tới. Cô tức giận bỏ về nhà.
Chín giờ tối, anh gọi cho cô không biết bao nhiêu lần, cô giận nên nhất quyết không nghe. Anh vẫn kiên trì gọi, tiếng chuông điện thoại khiến cô càng khó chịu, thế là cô tháo luôn pin ra.
Anh không chịu từ bỏ. Mười giờ tối, anh chạy tới nhà cô, đứng dưới cửa sổ phòng cô, bên cạnh cột đèn này, ôm theo một hộp quà rất đẹp, lẳng lặng đợi một tiếng đồng hồ. Đêm hôm đó, gió thổi khá mạnh, anh đứng run bần bật. Cô không đành lòng nhìn anh đóng băng, mềm lòng chạy xuống. Lúc đó, anh lạnh đến mức môi đã tím tái, nhưng vừa thấy cô chịu xuống gặp liền nở nụ cười rạng rỡ.
Nhìn bộ dạng anh lúc đó, trong lòng cô thấy chua xót vô cùng, mắng yêu: “Sao anh ngốc thế?”
Anh cười trừ, đưa hộp quà trong tay cho cô, hạnh phúc nói: “Nhược Nhược, chúc em ngày lễ Tình nhân vui vẻ!”
Sống mũi cô cay cay, không nhận quà mà sà vào lòng anh, dụi đầu vào ngực anh, thút thít trách móc: “Sao anh lại đến muộn? Anh có biết em đợi anh lâu lắm không? Trong quán cà phê có bao nhiêu là người, bọn họ ai cũng có đôi có cặp, chỉ có em lẻ loi ngồi đó một mình, hứng chịu cặp mắt soi mói của người khác…”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm tựa lên tóc cô, nhỏ nhẹ nói: “Nhược Nhược, đừng khóc, anh biết anh đã để em phải chịu ấm ức, anh xin lỗi.”
Cô nín khóc, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Hôm nay là lễ Tình nhân đầu tiên chúng ta bên nhau, sao anh lại tới muộn?”
Anh vỗ nhẹ lên vai cô, nhìn cô xót xa, nói: “Xin lỗi, không phải anh cố ý. Em nói rất thích tuyết trong bộ phim Bản tình ca mùa đông, anh muốn sang Hàn Quốc lấy thứ tuyết em thích về tặng em nhân ngày đặc biệt này. Anh định xin cô giáo nghỉ học, nhưng hôm nay có bài kiểm tra rất quan trọng, nên cô không cho phép.”
“Sao anh không nhờ người khác lấy giúp?”
“Anh muốn tự tay lấy rồi cho vào chiếc lọ điều ước tặng em.”
“Vậy sao anh không gọi cho em?”
“Vừa tan học là anh ra sân bay ngay, bỏ quên điện thoại trong ngăn bàn. Xin lỗi Nhược Nhược, anh đã để em phải lo lắng.”
Cô mỉm cười, hạnh phúc nhận lấy món quà. Nhẹ nhàng kéo sợi ruy băng trên hộp quà, mở ra, một chiếc lọ điều ước đẹp lung linh hiện lên trước mắt cô. Chiếc lọ trong suốt nằm giữa một bó hồng đỏ thắm, dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, long lanh như cầu vồng.
“Đẹp quá!” Cô hạnh phúc reo lên, nhấc chiếc lọ lên ngắm nghía.
“Em thích là được rồi.” Anh mỉm cười hạnh phúc.
Ngắm nhìn nụ cười của anh, trong lòng cô thấy ngọt ngào vô cùng.
Lúc chia tay, anh bỗng nhiên kéo lấy cô rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Giây phút đó, cô như nghe thấy giai điệu của hạnh phúc.
Chỉ có điều lúc ấy cô đã quên mất rằng, hạnh phúc vốn rất ngắn ngủi. Trước đây ngọt ngào bao nhiêu thì hôm nay đau khổ bấy nhiêu.
Chỉ qua một năm, giờ đây cô gái đi bên anh đã không phải là cô nữa.
Nhược Nhược nhắm mắt lại, hai hàng mi ướt nhòe, nước mắt từ từ lăn xuống má, thành một đường dài đậm nét.
Giống như mảnh tình của cô qua đi để lại một vết sẹo hằn sâu trong tim.