Hai người đều nhìn về phía Ly Nguyệt, chỉ cần Ly Nguyệt gật đầu, cái viện vốn thuộc về đích trưởng tử của phủ quốc công này sẽ là của y.
Ly Nguyệt trong nháy mắt quả thật có chút động lòng.
Nhưng y nhớ đến dự định ban đầu của mình, vẫn có chút không nỡ từ chối: "Đây là viện của đại ca, sao đệ có thể cướp của huynh được?"
Tuy Chu Thiệu Nguyên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Ly Nguyệt đang nói dối, nhưng không thể không nói lúc này trong lòng hắn vẫn có chút ấm áp.
Nỗ lực những ngày qua cuối cùng cũng có chút hiệu quả, Ly Nguyệt vẫn coi hắn là đại ca, cho nên mới không muốn lấy viện của hắn đúng không?
Ngay sau đó, hắn lập tức bị vả mặt.
Ly Nguyệt lập tức đổi giọng: "Thật ra... đệ đã có viện muốn ở rồi."
Lúc này Chu Thiệu Nguyên vẫn chưa cảm thấy có gì không đúng, còn thái phu nhân nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Ly Nguyệt thì có chút đoán được, bà dừng một chút, vẫn không ngắt ngang màn kịch của Ly Nguyệt: "Là nơi nào?"
Ly Nguyệt ngồi bên cạnh thái phu nhân, lúc này nhẹ nhàng kéo tay áo thái phu nhân, ánh mắt tràn đầy mong đợi và tin tưởng nhìn bà: "Nếu con nói ra, tổ mẫu có thể không tức giận không?"
Lần này Chu Thiệu Nguyên cũng cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
Nhưng thái phu nhân bị đứa cháu trai xinh đẹp làm nũng như vậy, lúc này đã không còn tức giận nổi nữa, vẻ mặt vốn hơi nghiêm nghị cũng không kìm được thả lỏng, giọng điệu trở nên giống như bất kỳ người bà nào không thể làm gì được đứa cháu trai mà mình yêu thương nhất: "Được, tổ mẫu không tức giận."
Ly Nguyệt bèn yên tâm nói ra: "Con thấy viện của nhị ca rất tốt, vừa yên tĩnh, lại rất gần chỗ của người, sau này con có thể đi bộ sang thăm người. Hơn nữa nhị ca học hành giỏi giang, ai ai cũng nói huynh ấy là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, con ở trong đó, nói không chừng có thể dính chút tài khí của nhị ca."
Chu Thiệu Nguyên và thái phu nhân đồng thời câm nín.
Trong lòng bọn họ đang nghĩ, chẳng phải dạo này Thiệu Anh vẫn luôn đi học xa nhà sao? Sao lại chọc giận Ly Nguyệt rồi?
Dù sao Chu Thiệu Nguyên cũng rất yêu quý Chu Thiệu Anh, hắn cảm thấy cho dù Thiệu Anh có bình tĩnh lý trí đến đâu, trở về phát hiện viện của mình bị người ta chiếm mất cũng sẽ tức giận, thế là hắn không nhịn được nói: "Viện của ta chẳng lẽ không tốt bằng của Thiệu Anh sao? A Nguyệt, hay là đệ chuyển đến viện của ta đi."
Hắn nhớ đến Ly Nguyệt rất thích vàng bạc châu báu, lại dụ dỗ thêm: "Trong kho của ca ca có rất nhiều bảo bối, đến lúc đó đệ thích cái gì, đều là của đệ, được không?"
Ly Nguyệt không cần.
Y quyết tâm phải ở trong viện của Chu Thiệu Anh.
Ai bảo những người đó lấy Chu Thiệu Anh ra để giẫm đạp lên y?
Y biết thái phu nhân mới là người quyết định, thế là nhìn về phía thái phu nhân: "Tổ mẫu, trước đây chẳng phải người nói chỉ cần con thích, viện nào trong phủ con cũng có thể chọn sao?"
Chu Thiệu Nguyên thầm nghĩ, đó cũng không phải là để đệ đi chọn chỗ có người ở, nhiều viện trống như vậy còn chưa đủ cho đệ chọn sao?
Chu Thiệu Nguyên và thái phu nhân định khuyên Ly Nguyệt thêm lần nữa.
Ly Nguyệt cũng không định đạt được mục đích chỉ trong một lần, dù sao hôm nay y cũng đã nói ra chuyện này rồi.
Ngày hôm sau, Ly Nguyệt bị "ốm".
Sắc mặt y tái nhợt đến thỉnh an thái phu nhân.
Thái phu nhân và Chu Thiệu Nguyên nhìn thấy Ly Nguyệt vô cùng im lặng, thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng trông rất đáng thương.
Khi Ly Nguyệt ho khan, trên gò má trắng như ngà voi sẽ hiện lên chút ửng hồng nhàn nhạt, hàng mi dày đen láy cũng giống như cánh hoa yếu ớt xinh đẹp buổi sớm mai đọng chút sương.
Giọt sương long lanh, như thể sắp đè nát cánh hoa mỏng manh.
Cuối cùng thái phu nhân vẫn đồng ý, ngay cả Chu Thiệu Nguyên cũng không nói đỡ cho Chu Thiệu Anh.
Thiệu Anh sẽ hiểu thôi. Trong lòng Chu Thiệu Nguyên tự tìm lý do cho Ly Nguyệt. Cũng không thể để Ly Nguyệt buồn phiền sinh bệnh được đúng không?
Ly Nguyệt đạt được mục đích, chiều hôm đó liền vội vàng chuyển vào, còn tìm đến Chu Thiệu Nguyên nói rằng y muốn viết một phong thư cho Chu Thiệu Anh đang đi học ở ngoài để biểu đạt sự áy náy của mình.
Chu Thiệu Nguyên muốn từ chối, hắn cảm thấy bức thư này của Ly Nguyệt căn bản không phải là để xin lỗi, nếu y có chút áy náy nào, cũng sẽ không yên tâm thoải mái chuyển vào viện của người khác.
Thậm chí sau khi chuyển vào, "bệnh" lập tức khỏi hẳn, cũng không giả vờ thêm hai ngày.
Nhưng bức thư nhìn thì có vẻ là xin lỗi, thực chất là khoe khoang châm ngòi ly gián kia, cuối cùng vẫn được gửi đến cho Chu Thiệu Anh.
Chu Thiệu Nguyên thầm nghĩ, Thiệu Anh, xin lỗi đệ, thật sự không trách đại ca được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ly Nguyệt cầu xin ta, còn tặng ta một miếng ngọc bội. Tin rằng đệ sẽ hiểu cho đại ca.
Hắn không biết Ly Nguyệt quay người lại liền viết thư cho Mục Tông than thở, nói rằng mình bị bài xích, chèn ép ở phủ quốc công thế nào, ngay cả việc muốn đổi một cái viện lớn hơn một chút cũng vô cùng khó khăn.
Tương tự, Mục Tông cũng nhận được một miếng ngọc bội giống hệt của Chu Thiệu Nguyên.
Đó là Ly Nguyệt tiện tay mua.
Mua rất nhiều, gặp ai cũng tặng.
Lâm Mộc cũng có.
Rất nhiều gã sai vặt, nha hoàn, xa phu, thị vệ mà Ly Nguyệt cảm thấy có ích, muốn lôi kéo ở phủ quốc công, cũng có.
======
Lươn chúa =))))