Bia Đỡ Đạn Xuyên Thành Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 14

Tiên đế khiến hậu cung tiền triều rối ren, hoạn quan ngoại thích thế gia tranh quyền đoạt lợi, khắp nơi đều có phản loạn xảy ra.

Nếu không phải tân quân lên ngôi, thủ đoạn tàn nhẫn không lưu tình.

Nói một câu khó nghe, quần hùng nổi dậy, cát cứ một phương cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đương kim hoàng đế trước khi đăng cơ chỉ là một trong số những hoàng tử không có thân phận gì nổi bật của tiên đế, không được hoạn quan thế gia ngoại thích coi trọng, vậy mà cuối cùng lại có thể trở thành người chiến thắng, đám huynh đệ chết thì chết, tàn thì tàn, đủ để thấy thủ đoạn mưu lược của hắn.

Cho nên sau khi hắn lên ngôi, không chút do dự thanh trừng triều đình, có thể nói hai năm trước khi đăng cơ, mùi máu tanh ở kinh thành vẫn luôn không tan đi được.

Hiện tại quyền hoạn và ngoại thích đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một số thế gia cây to rễ sâu, kéo dài hơi tàn, ôm lấy chút vinh quang ngày xưa, đối với đương kim Hoàng đế hận không thể ăn thịt nát xương, nắm được cơ hội là như kền kền ăn xác thối mà xông lên.

Còn như trong cung... có một số hoạn quan không biết thân biết phận muốn có quyền can thiệp triều chính giống như trước, quả thật cũng là mối đe dọa không thể xem thường.

Rốt cuộc lúc này Anh quốc công lên tiếng: "Vậy xin bệ hạ cho phép Thiệu Nguyên bảo vệ bên cạnh."

Khác với nhiều triều thần đại nho cho rằng thủ đoạn của đương kim Hoàng đế quá tàn nhẫn, Anh quốc công lại rất thưởng thức thủ đoạn của vị bệ hạ này. Loạn thế dùng trọng điển.

Chỉ là có đôi khi vị bệ hạ mười sáu tuổi đăng cơ mà nay mới vừa đôi mươi này, rất nhiều lúc quá tùy hứng, có chút... không coi mạng sống của mình ra gì.

Đều nói con nhà quyền quý không ngồi gần nơi nguy hiểm, vậy mà vị quân vương trẻ tuổi này lại cứ thích nơi nào nguy hiểm thì chạy đến đó, có ý tứ tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tuy nói cuối cùng bệ hạ luôn có thể nhận được lợi ích không nhỏ, nhưng điều này giống như đi xiếc dây trên vách đá thẳng đứng, sơ sẩy một chút là toàn bộ đều thua.

Anh quốc công tin tưởng Chu Thiệu Nguyên sẽ liều mạng bảo vệ bệ hạ.

Đôi mắt đen nhánh của Thiên tử nhìn chằm chằm Anh quốc công một lúc.

Sắc mặt Anh quốc công như thường.

Một lát sau, đôi môi sắc bén của Thiên tử hơi nhếch lên: "Trước tiên không nói chuyện này, chuyện phong lưu trước kia bị người ta tố cáo đến trước mặt ta, ngươi lúc trẻ ở Giang Nam bị người ta tính kế qua đêm với hoa khôi thanh lâu, nghe nói đứa trẻ đó đã được đón về phủ rồi?"

Rất nhanh, Thiên tử có chút ngạc nhiên phát hiện, phụ tá đắc lực của hắn, Anh quốc công luôn nghiêm túc lạnh lùng, cùng Chu Thiệu Nguyên trẻ tuổi khí thịnh ngoài đệ đệ Chu Thiệu Anh ra thì gần như không coi ai ra gì, đều ăn ý ánh mắt dịu dàng hơn.

Điều này khiến Thiên tử vốn không phải tùy tiện nhắc tới, thật sự tò mò về đứa nhỏ đáng thương trước đây không được coi trọng này.

Gần đây thế gia nhảy nhót lung tung, hắn không chú ý nhiều đến động tĩnh trong phủ quốc công, tin tức của phủ quốc công đều bị hắn tạm thời gác lại. Bây giờ xem ra có lẽ hắn đã bỏ lỡ không ít.

Bàn tay thon dài tái nhợt của hắn đặt trên bàn nhỏ, đè lên một bức thư.

"Đứa nhỏ đó... hình như tên là Ly Nguyệt đúng không?"

Anh quốc công và Chu Thiệu Nguyên đồng thời ngẩng đầu lên, rõ ràng chỉ một cái tên cũng có thể dao động cảm xúc của bọn họ.

Thiên tử gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trong phòng yên tĩnh phát ra tiếng trầm thấp: "Gần đây y cũng đến chùa Bạch Mã, thắp hương cho lão phu nhân."

Chuyện này Anh quốc công và Chu Thiệu Nguyên đều biết, chỉ là không biết tại sao Thiên tử lại đột nhiên nhắc tới.

Thiên tử ngồi ở vị trí chủ tọa, có thể nhìn rõ ràng sự thay đổi vẻ mặt của hai người: "Chỉ là không biết có phải trùng hợp hay không, hai ngày nay ở chùa Bạch Mã, những nơi khác nó đều không đi, ngày nào cũng ở ngoài rừng trúc thưởng thức phong cảnh."

Nói đến đây, giọng nói trầm thấp lạnh như băng của Thiên tử mang theo sự tò mò rõ ràng: "Tiểu thiếu gia của Quốc công phủ, thứ yêu thích nhất vậy mà lại là rừng trúc bình thường không có gì đặc biệt của chùa Bạch Mã?"

Sự nghi ngờ của Thiên tử cũng không kỳ lạ.

Nếu như đương sự không phải là Ly Nguyệt.

Anh quốc công và Chu Thiệu Nguyên biết được tin tức này, nhất định cũng sẽ hoài nghi dụng tâm của đối phương, thậm chí suy đoán có phải là người của thế gia hay không.

Chùa Bạch Mã có rất nhiều khách hành hương, phong cảnh rất đẹp, vậy mà rừng trúc này lại rất bình thường, ngày thường cũng không thu hút sự chú ý. Nơi tình báo được đặt ở đây, khó không có ý tứ ẩn náu giữa chốn phồn hoa.

Chu Thiệu Nguyên vừa mới đứng dậy "bịch" một tiếng lại quỳ xuống, lần này là hai đầu gối thật sự chạm đất lạnh lẽo.

"Bệ hạ, Ly Nguyệt đơn thuần, có lẽ là bị người ta xúi giục, tuyệt đối không có ý xấu."

Thiên tử không nói gì.

Sắc mặt của Anh quốc công cùng Chu Thiệu Nguyên có chút khó coi.

Một lát sau, Thiên tử tiện tay nhét tờ giấy bên cạnh vào lư hương đốt cháy: "Ta cũng không nghi ngờ gì, chỉ là có chút tò mò về tiểu thiếu gia nhà các ngươi."

Hai ngày nay ám vệ báo cáo đều giống như mất hồn.

Thiên tử đi lên từ nơi tối tăm tàn khốc nhất, cho nên lúc này hắn thật sự có chút tâm lý muốn tìm hiểu về thiếu niên tên Ly Nguyệt này, nhưng cũng không nhiều.

Có lẽ là một thiếu niên có thủ đoạn, lại có tướng mạo xinh đẹp. So với mối đe dọa của thế gia, hoạn quan trong cung tiền triều, cũng không tính là quá quan trọng, sau khi lưu lại chút gợn sóng trong lòng Thiên tử nhanh chóng tan đi.

Nhưng hắn không ngờ mình có thể nhanh chóng gặp được thiếu niên tên Ly Nguyệt như vậy.

Sự kiên trì chờ đợi của Ly Nguyệt cuối cùng cũng có kết quả.

Nhưng toàn bộ quá trình trong mắt y vẫn có chút khuyết điểm.

Chẳng hạn như tại sao Chu Thiệu Nguyên vẫn ở bên cạnh Hoàng đế.