Nhà ngoại của bé con? Chẳng phải là người thân của mẹ Trác Cảnh Diễm sao?
Tống Chiêu chỉ biết mẹ ruột Trác Cảnh Diễm khó sinh mà chết, còn về thân nhân của cô ta, cậu quả thật không biết, cậu xuyên thư đã lâu như vậy, đây là lần đầu cậu nghe nói đến nhà ngoại của thằng bé.
Trác Thiếu Phàm: “Khi nào?”
Anh biết mai Tống Chiêu sẽ vào đoàn phim, vừa đúng lúc, Tống Chiêu không ở đây, đưa Trác Cảnh Diễm đến nhà ngoại vài ngày cũng tốt, tuy rằng anh không để ý, nhưng hình như năm trước cũng có khoảng thời gian đưa thằng bé đến.
Quản gia Khương: “Theo ý họ thì vài ngày nữa là sinh nhật ông ngoại tiểu thiếu gia, ngày mai muốn đón tiểu thiếu gia về, xin nghỉ học hai ngày, rồi ở thêm vài ngày sẽ đưa tiểu thiếu gia trở lại’
Trác Thiếu Phàm: “Được, vậy mai xin nghỉ cho nó”
Tiểu gia hỏa mở to mắt nhìn Trác Thiếu Phàm và Tống Chiêu, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: “Chiêu Chiêu và cha muốn đưa bảo bảo đến nhà bà ngoại sao?”
Tống Chiêu nắm tay nhỏ của bé, ôm bé vào ngực: “Đúng vậy, bảo bảo có muốn đến thăm ông bà ngoại không?”
Tiểu đậu đinh gật đầu, nhưng dường như trong mắt không có sự vui vẻ.
Tống Chiêu quan sát, thằng bé hình như có tâm sự gì đó?
Tuy rằng cậu sống ở cô nhi viện, nhưng cậu vẫn biết, trẻ con đi thăm ông bà sẽ rất vui vẻ.
Còn bộ dáng bé con nhà cậu, lại chẳng phấn khích như thường.
Tống Chiêu: “Bảo bảo làm sao vậy? Không vui sao?”
Bé con ủy khuất nhìn Tống Chiêu, cũng không mở miệng, cứ tiếp tục nhìn nhìn.
Trác Thiếu Phàm cũng thấy con trai không thích hợp, ngồi nghiêm chỉnh: “Trác Cảnh Diễm, lại đây”
Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, không xuống khỏi người Tống Chiêu: “Con không muốn”
Trác Thiếu Phàm: Anh chẳng có chút uy tín nào rồi.
Tống Chiêu nhìn anh, lắc lắc đầu, quá nghiêm túc, thằng bé sẽ sợ.
Tống Chiêu: “Bảo bối, nói cho Chiêu Chiêu nghe, con không muốn đi sao?”
Bé gật đầu: “Dạ, Chiêu Chiêu ơi, con có thể không đi không ạ?”. Tống Chiêu từng bước dẫn dắt: “Vậy bảo bối có thể nói cho Chiêu Chiêu biết vì sao không? Sao lại không muốn đi?”
Trác Cảnh Diễm rối rắm, muốn nói lại không dám nói.
Tống Chiêu nháy mắt nhớ đến nội dung sách, khi nguyên chủ nhục mạ, ức hϊếp Trác Cảnh Diễm, đã cảnh cáo bé không được nói cho người khác, giống như biểu hiện của Trương Thượng Châu lúc trước, bị uy hϊếp cũng không dám nói ra, bé con có phải cũng bị như vậy không?
Có một số việc, trẻ con thực sự có thể giữ kín như bưng.
Tống Chiêu nhẹ nhàng sờ đầu bé: “Bé con, có điều gì không thể chia sẻ cùng ta và cha sao? Con xem, nếu ta không giúp được còn có cha con mà, cha con lợi hại lắm, nhất định có thể giúp con, nếu có người bắt nạt con, chúng ta để cha con chống lưng, được không?”
Bé con nghe vậy, quay đầu nhìn Trác Thiếu Phàm, như muốn xác nhận xem đó có phải sự thật không.
Tống Chiêu: “Ông chủ, anh nói đi, nếu ai dám bắt nạt bảo bối nhà chúng ta, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cho bảo bối phải không?”
Trác Thiếu Phàm: “Ừ”
Tống Chiêu: “Con nghe thấy chưa? Cha con nói, nhất định sẽ bảo vệ con, bé con có thể nói cho ta cùng cha không?”
Tiểu gia hỏa phân vân một lúc rồi mở miệng.
“Chiêu Chiêu, con không muốn đến nhà bà ngoại, nhà bà ngoại có các anh chị, bọn họ bắt nạt con, cướp kẹo và đồ chơi của con, cả tiền nữa, còn không cho con nó cho người lớn”. Tiểu gia hỏa khẩn trương nắm tay Tống Chiêu, nhỏ giọng thủ thỉ.