Ngày 22/11/2024
EDIT: Dandan
======
Nó hoảng sợ lao ra khỏi mặt nước, thân thể giống như cá voi khổng lồ bị lột da, nhưng hai sườn thân thể lại mọc ra mấy điều cánh tay nhân loại, giống như con rết được ghép nối từ những bộ phận khác nhau.
Mà ở phía sau nó, là vô số dị chủng theo sát sau đó điên cuồng nhào tới, giống như đàn cá đang điên cuồng nhảy lên ăn thịt người.
Bạch tuộc nhỏ thu lại các xúc tua, âm thầm súc lực.
Diệp Vân Phàm đang chờ đợi thời khắc tên kia há mồm.
Nếu tên dị chủng nhỏ kia đã có thể nằm trong thực đơn của anh, thì sao tên lớn này lại không thể chứ?
Thà chết đi trong cuộc chiến sống còn, còn hơn là trực tiếp trở thành món ăn mỹ vị lại dịu ngoan.
Đứng trước vực sâu tử vong, Diệp Vân Phàm dị thường bình tĩnh.
Anh bình tĩnh tiến hành tính toán, trước khi mình chết có thể xé xuống được bao nhiêu huyết nhục của quái vật.
Ngay trong nháy mắt này ——
“ Nguyên Dã!!! ”
Larry hình như thấy được chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng, hắn hoảng sợ hô to, ngữ điệu cơ hồ là phá âm.
“ Mẹ nó cậu...... ”
Hắn thật ra là muốn nói “ Mẹ nó cậu không muốn sống nữa hay là đầu óc có vấn đề, sao lại chui vào trong đám quái vật?! ”.
Nhưng còn chưa nói xong, giọng nói của Larry liền bị một tiếng vang lớn nuốt hết.
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng sấm bị tia chớp to lớn bỏ lại phía sau cuối cùng cũng ngang nhiên tấu vang, lệ tuyệt cửu tiêu!
Tiếng kêu hoảng sợ của lính gác lập tức bị mai một đến lặng yên không một tiếng động.
Mà lúc này, bạch tuộc nhỏ thấy trên người tên quái vật to lớn kia chợt nhiều thêm một đường thẳng cực mỏng.
Thẳng tắp lưu sướиɠ, tựa như là được nhà vật lý học nghiêm khắc cẩn thận dùng thước vẽ ra.
Trong chớp mắt, toàn thân từ đầu đến cuối, từ nam chí bắc!
Lúc này Diệp Vân Phàm ngửa đầu, đôi mắt từng chút từng chút trợn to. Anh trợn to đến mức sâu trong đáy mắt rõ ràng mà ảnh ngược ra toàn bộ hình ảnh ——
Trên đường thẳng đầu tiên là xuất hiện một hai viên máu.
Tiếp theo, viên máu liền thành sợi.
Hết thảy bắt đầu rốt cuộc ngăn không được, máu tươi tanh hôi dính nhớp phía sau tiếp trước không ngừng đổ ra.
Cuối cùng, máu tươi biến thành thác nước, điên cuồng trào ra.
Dị chủng to lớn một phân thành hai, vỡ ra từ chính giữa. Hai khối thịt khổng lồ rơi vào trong biển, nhấc lên mấy trượng sóng lớn.
Xôn xao ——
Cùng thời khắc đó, bão táp ấp ủ đã lâu rốt cuộc rơi xuống.
Mưa to tầm tã.
Bạch tuộc nhỏ nhạy bén nhanh chóng bám lấy một nửa thi thể quái vật, mới tránh đi vận mệnh bị sóng lớn xốc bay vào trong đàn quái vật.
Mà cũng đúng lúc này, Diệp Vân Phàm lần thứ ba nhìn thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc kia.
Người nọ từ giữa không trung đáp xuống, nhẹ nhàng dừng chân trên thi thể quái vật. Áo choàng tung bay, giống như cánh bướm uyển chuyển nhẹ nhàng.
Thiếu niên một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng vung, máu ở trên biến mất hết, thân đao trơn bóng như lúc ban đầu.
Diệp Vân Phàm ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, đại não trống rỗng trong phút chốc.
Quái vật khủng bố bức mình đến tuyệt lộ, vậy mà...... Trực tiếp bị người một đao chém làm hai.
Chém!! Làm! Hai!
Diệp Vân Phàm: “ ...... ”
Anh hoảng hốt hơn nửa ngày, sau khi xác nhận mọi việc xảy ra trước mắt này không phải là ảo giác xuất hiện trước khi chết, trong đầu Diệp Vân Phàm bất chợt toát ra một ý niệm ——
Tên nhóc này...... Mới là quái vật nhỉ.
Đây thật là chiến lực nhân loại có thể có được sao?!
Cũng không biết có phải là nghe thấy được bạch tuộc nhỏ đang phun tào trong lòng không, mà thiếu niên mặc áo choàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn qua đây.
Bởi vì ở trên cùng một nửa thi thể quái vật, bọn họ cách xa nhau không đến 10 mét. Cho nên lúc này đây mặc dù ở trong mưa to, Diệp Vân Phàm thấy rõ dáng vẻ của đối phương.
Tia chớp qua đi, nguồn sáng của toàn bộ hải vực chỉ còn lại có hải đăng đang phát ra ánh sáng đỏ tỏ rõ có nguy hiểm, cho nên khuôn mặt vốn tuấn tú của thiếu niên có vẻ có chút đen tối cùng lạnh lẽo, rồi lại bị màn mưa lung tăng thêm một tầng cảm giác mông lung mờ ảo.
Nhưng trong giây đầu tiên Diệp Vân Phàm thấy đối phương, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào đôi mắt của đối phương.
Người nọ có dị đồng rất ít thấy: Hồ nước lam, phỉ thúy lục.
Cặp mắt kia cực kỳ xinh đẹp, giống như là hai viên đá quý trân quý có giá trị liên thành, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của con người với sự xinh đẹp cùng trân bảo.
【 Cậu ấy xinh quá đi. 】
【 Đôi mắt của cậu ấy cũng thật đẹp. 】
Đám xúc tu nhỏ châu đầu ghé tai, hưng phấn nói nhỏ.
Thật đáng mừng, Diệp Vân Phàm phát hiện đám nhóc suốt ngày chỉ biết thời thời khắc khắc kêu “ Đói đói ” vậy mà còn có thẩm mỹ.
Bởi vì thiếu niên quái vật cường đại kia quay đầu lại quá đột ngột, Diệp Vân Phàm ngơ ngác nhìn chằm chằm người ta suốt vài giây mới đột nhiên phản ứng lại ——
Hiện tại anh không phải người.
Điều này liền có nghĩa là đối phương cũng sẽ không dùng cách đối xử với nhân loại để đối xử với anh.
Đầu bạch tuộc nhỏ nhanh chóng chuyển động, anh nghĩ tới ba loại khả năng:
Một, đối phương tự cao mình cường đại, cũng không thèm để ý tới anh kẻ hèn một bé bạch tuộc nhỏ.
Hai, đối phương tuyệt không buông tha bất kỳ một giống loài phi nhân loại nào, sẽ lập tức gϊếŧ anh.
Ba, bắt anh lại, mang về nghiên cứu hoặc là trực tiếp nướng ăn.
Bạch tuộc nhỏ bắt đầu lặng yên không một tiếng động lùi về sau, tính toán lặng lẽ trốn đi.
Lựa chọn đầu tiên là tình huống tốt nhất, nhưng Diệp Vân Phàm cũng không muốn đánh cuộc vào một phần ba khả năng kia.
Hơn nữa nhân lúc hiện tại đám quái vật kia còn dư lại không ít, anh vừa lúc có thể lặng lẽ chuồn.
Rốt cuộc với tình hình trước mắt mà nói, rất hiển nhiên là những quái vật đó có lực uy hϊếp lớn nhất với nhân loại hơn, anh kẻ hèn một bé bạch tuộc nhỏ có cái gì nguy hiểm chứ?
Diệp Vân Phàm cảm thấy đối phương chắc là không có khả năng từ bỏ xử lý những quái vật đó, ưu tiên tới chém anh một bé bạch tuộc bé con nhỉ.
Nhưng mà ở ngay khoảnh khắc bạch tuộc nhỏ vừa mới có chút động tác, thiếu niên mặc áo choàng cách đó không xa liền nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên mặt vô biểu tình nâng đao lên.
Diệp Vân Phàm:!!!
Má ơi!
Cậu ta chọn hai!
Cậu ta thế mà lại chọn hai?!!
Tên nhóc này vậy mà lại bỏ qua những quái vật kia, ưu tiên chém đầu tuộc của anh?!!
Bạch tuộc nhỏ không do dự nữa, quay đầu chạy trốn.