Bé Măng Gả Vào Hào Môn

Chương 5

Dã chiến…… Kẻ có tiền đều rất biết chơi.……

Trán Phong Cảnh Bác nổi đầy gân xanh, vẻ mặt ôn hòa trước giờ gần như muốn nứt ra. Y hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định cảm xúc lại.

Phong Cảnh Bác hàng năm làm từ thiện, trợ giúp rất nhiều người bệnh, cũng trợ giúp rất nhiều những đứa nhỏ có khuyết tật về thân thể hoặc là trí lực.

Sau khi ổn định xong cảm xúc, y liền đẩy tình yêu thương cùng sự kiên nhẫn của mình lên giá trị tối cao.

“ Nhà của ông nội bạn tốt của cậu ở đâu? ”

“ Trong căn nhà dưới chân núi ở vùng ngoại thành, nhưng ngày hôm qua có người bạn mời ông đi chơi, nên hiện tại ông không có ở nhà. A, ông không ở nhà thì vừa hay rồi, hai người chúng ta liền có thể tận tình…… ”

Phong Cảnh Bác giơ tay, xoa xoa thái dương: “ Thôi, đến nhà tôi đi. ”

Với trạng thái không bình thường này của Lâm Hiểu Trúc, sao y có thể yên tâm để Lâm Hiểu Trúc ở nhà một mình chứ?

Đêm dần dần khuya, ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, chỉ có đèn đường lập loè tỏa sáng.

Phong Cảnh Bác dựa vào gối dựa, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi. Y tính nhắm mắt dưỡng thần một lát, để hai mắt cùng đại não của mình nghỉ ngơi một chốc.

Mấy năm nay y bị mất ngủ rất lợi hại, đã xem qua không ít bác sĩ, nhưng vẫn không giải quyết được gì. Chờ sắp xếp xong cho đứa nhỏ Lâm Hiểu Trúc đáng thương này, y lại trở về uống thuốc ngủ để ngủ vậy.

Trong không khí tựa hồ quanh quẩn hương thơm nhè nhẹ của cây trúc, tâm thần y chậm rãi đi theo thả lỏng lại, trong mộng hình như có một mảnh rừng trúc đang tắm mình dưới ánh mặt trời, gió thoảng qua cành trúc, lá trúc rung động sàn sạt. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá trúc, bị cắt thành những mảnh nhỏ tinh tế, theo gió lay động mà chớp động.

Bên người chỉ có tiếng kêu của côn trùng, u tĩnh vô cùng……

“ Phong tổng, Phong tổng…… ” Tài xế cẩn thận gọi.

Phong Cảnh Bác mở to mắt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Y vừa rồi vậy mà lại có thể ngủ mà không cần uống thuốc ngủ!

Có lẽ là gần nhất công việc quá nhiều, lại đυ.ng phải một bạn nhỏ như vậy, dưới tâm thần và thể xác đều mệt mỏi mới ngủ được đi.

Phong Cảnh Bác yên lặng nghĩ, cởi bỏ đai an toàn. Lâm Hiểu Trúc đi theo y xuống xe, nhắm mắt theo đuôi.

“ Quản gia, chuẩn bị một gian phòng cho khách, cho cậu ấy ở. ” Phong Cảnh Bác chỉ chỉ thanh niên bên cạnh.

“ Vâng. ”

Lâm Hiểu Trúc vẻ mặt mờ mịt: “ Không phải Chúng ta muốn lăn giường à? ”

Quản gia bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì quăng ngã.

Phong Cảnh Bác co rút khóe miệng: “ Tôi mệt nhọc, ngày mai gặp. ”

“ Đợi đã…… ” Lâm Hiểu Trúc còn muốn giữ lại, nhưng Phong Cảnh Bác đã bước nhanh lên lầu, rời đi.

——-