Mỗi Lần Đều Xuyên Thành Tiểu Động Vật

Chương 3

Trong học viện tu tiên đệ nhất của đế quốc, Vân Minh Thần cầm dù, bước nhanh về phía khu dạy học.

Hôm nay trời đổ mưa to, giữa tầng tầng mây đen còn thường thường có tia chớp xẹt qua.

Nếu không phải trường học quy định cấm ngự kiếm phi hành vào ngày mưa, Vân Minh Thần thật sự muốn trực tiếp bay qua.

Gần đây trong học viện có một học sinh mới họ Tô, vẫn luôn đối đầu với anh.

Rõ ràng trước khi vào học chỉ là người thường chưa từng tiếp xúc với việc tu tiên, vậy mà nhập học chưa đến một năm, lại có thể áp anh một đầu trên đại hội luận kiếm.

Vân Minh Thần từ người đứng đầu học viện biến thành người đứng thứ hai học viện, đến nỗi bạn tốt vẫn luôn sùng bái anh, đều tự nguyện chạy đi làm đàn em cho họ Tô kia.

Sau đại hội anh dốc lòng tu luyện, muốn hòa nhau một ván.

Sáng nay anh vừa mới kết thúc tu luyện, thực lực tăng lên một khoảng lớn, trạng thái hiện tại đặc biệt tốt. Vừa lúc muội muội cùng bạn tốt của anh, đều cùng họ Tô ở bên nhau tại khu dạy học, cũng không biết là đang làm cái gì.

Vân Minh Thần chuẩn bị đi qua hạ chiến thư với họ Tô, chỉ cần anh bày ra thực lực đủ cường đại, muội muội cùng bạn tốt đều sẽ trở lại bên người anh.

Nghĩ đến bản thân còn không nhớ kỹ tên của đối thủ, nhiều ít có chút không lễ phép. Vân Minh Thần dừng lại, mở điện thoại dùng nick phụ lên diễn đàn trường.

Ở trong các thiệp cũ có liên quan đến đại hội luận kiếm, anh cuối cùng cũng tìm ra được tên họ đầy đủ của họ Tô.

Nga, kêu Tô Phụng.

Anh đang chuẩn bị tắt điện thoại, một tiêu đề thiệp khiến cho anh chú ý.

⟨⟨ Bản thân chỉ đơn thuần là người qua đường, lý trí phân tích một hồi, Tô Phụng cùng Vân Minh Thần ai mới là học viện thiên tài đệ nhất. ⟩⟩

Vân Minh Thần nhìn xung quanh, xác định bốn bề yên lặng không người, anh kéo thấp dù trộm click mở thiệp. Đối với toàn bộ bình luận duy trì anh, đều nhấn thích.

Buông điện thoại, Vân Minh Thần quay đầu nhìn về phía bồn hoa cách đó không xa.

Từ lúc bước vào con đường nhỏ này, anh liền cảm giác được có người đang nhìn mình.

Khẽ đảo mắt nhìn máy theo dõi trên đường, Vân Minh Thần điều chỉnh tốt góc độ, lộ ra một nụ cười ôn nhuận nhu hòa.

" Hôm nay mưa rất to, bồn hoa thì lầy lội, cũng không thích hợp trốn tránh. Cậu đã nhìn tôi suốt một đường, cũng nên xuất hiện rồi chứ. "

Bụi cỏ trong bồn hoa bắt đầu run động, sau một lúc lâu, một viên cầu cả người đầy bùn ló đầu ra khỏi bụi cỏ.