Thẳng Nam Mấy Người Đều Như Vậy Sao?

Chương 2: Làm gì đó

Ngày 07/03/2024

Edit: Dandan

=========

Cuối cùng cũng qua hết một đêm nhốn nháo hoảng loạn.

Sáng nay Diệp Nhiên không có tiết học nào, nhưng Thẩm Thời chắc là có tiết học vì cậu nghe thấy tiếng Thẩm Thời đang gọi điện xin nghỉ với giáo sư, tối hôm qua đã bận rộn ở bệnh viện cả đêm, đương nhiên là Thẩm Thời cũng cần phải nghỉ ngơi.

Hai người gọi taxi, về thẳng trường học.

Lúc đến trường đã hơn 7 giờ, trên hành lang đều là người với người, tiếng nói chuyện ồn ào truyền ra từ nhà ăn, cả ngôi trường yên tĩnh hoàn toàn thức tỉnh trong nắng sớm.

Diệp Nhiên cùng Thẩm Thời men theo đường nhỏ về ký túc xá, trên đường đi cứ cách một đoạn lại có người chào hỏi Thẩm Thời, chắc đều là bạn học khoa quản lý tài chính.

Ánh mắt khi bọn họ nhìn Diệp Nhiên đều tràn đầy sự tò mò.

“ Chào, cậu là bạn cùng phòng của Thẩm ca đúng không? ”

“ Thẩm ca, sắp vô học rồi, sao cậu còn chưa đến lớp? ”

“ Chào buổi sáng bạn học bạn cùng phòng, các cậu đi đâu thế, sao giờ này mới về? ”

°°°°°°

Diệp Nhiên đã lăn lộn cả đêm, mệt mỏi đến mức không còn sức lực để chào hỏi mọi người, nhưng vẫn lễ phép cười mỉm chào lại.

“ Cậu mang mũ lên đi. ” Thẩm Thời đi ở phía trước đột nhiên nói với cậu.

Cậu sửng sốt, còn chưa kịp có phản ứng lại, thì Thẩm Thời đã vươn tay đội mũ liền y rộng thùng thình lên đầu cậu, buông xuống vành nói chặn lại phần lớn ánh nhìn từ những người khác.

Suốt đoạn đường còn lại Diệp Nhiên trầm mặc, cuối cùng cũng không cần chào hỏi ai nữa.

Ký túc xá 211 ở lầu hai, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng sớm mai đầu thu nhẹ nhàng xuyên thấu qua bức màn màu lam, chiếu ra một tầng bóng ma an tĩnh bịt kín cả căn phòng.

Tiểu béo cùng anh Thụ vẫn còn đang ngủ, sáng hôm nay bọn họ cũng không có tiết.

211 là một phòng ngủ hỗn hợp, tập hợp người từ những chuyên ngành khác nhau.

Diệp Nhiên ngành nghệ thuật, Thẩm Thời ngành quản lý tài chính, Tiểu béo tên thật Lâm Phi Bằng, là ngành máy tính, còn anh Thụ tên thật là Trình Thụ, ngành văn học.

Bốn người tình cờ gặp gỡ, dưới thao tác khó hiểu từ hệ thống phân phòng của trường học mà tề tụ một đường, triển khai tình bạn vượt ngành, cũng chính vì vậy mà rất ít khi nào có thời gian cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, chơi đùa.

Thời tiết trong khoảng thời gian này vẫn là rất nóng.

Trước khi về bác sĩ có dặn Diệp Nhiên, đừng chạm vào nước, và chú ý giữ ấm.

Diệp Nhiên lấy quần áo, vào phòng tắm.

“ Làm gì đó? ”

Một giọng nói truyền đến từ phía sau, cậu xoay người, thì thấy Thẩm Thời cởϊ áσ khoác, dưới ánh sáng ảm đạm dáng người hắn cao dài, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt nắm lấy cổ áo, xương ngón tay hơi hơi nhô lên, có thể nhìn thấy kinh mạch màu xanh lơ ẩn hiện.

Thẩm Thời nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh: “ Bác sĩ không phải nói không được tắm sao? ”

“ Tôi không tắm, tôi chỉ lau mình một chút. ”

Thấy Thẩm Thời không nhúc nhích, cậu bừng tỉnh: “ Ờ...... Cậu muốn tắm trước? ”

Thẩm Thời lại liếc cậu một cái, tiếp tục cởϊ qυầи áo: “ Cậu trước đi. ”

Diệp Nhiên vặn nước ấm, lau thân thể hai lần, trong quá trình này cậu lại lần nữa kiên định tín niệm không ăn siêu cay, sinh bệnh quá phiền phức rồi.

Chờ cậu ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã hơi hơi sáng lên một mạt u quang.

Ánh sáng từ trên bàn học của Thẩm Thời truyền đến, nam sinh chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng lười biếng dựa vào lưng ghế, chân dài giao nhau, một tay cầm di động, đang trả lời tin nhắn.

Diệp Nhiên ôm quần áo dơ ra ban công, lúc ngang qua Thẩm Thời vô tình thoáng nhìn, thấy màn hình wechat có một loạt điểm đỏ nhỏ.

...... Thật được hoan nghênh a.

Cậu ở trong lòng líu lưỡi.

Đặt xong quần áo dơ, cậu tay chân nhanh nhẹ quay vào, ngẩng đầu, liền trực diện với ánh mắt của Thẩm Thời đang nhìn mình.

Đôi mắt kia hẹp dài đen nhánh, mí mắt nếp uốn rất sâu, đuôi mắt hơi cong, khi nửa rũ mắt thì luôn có vài phần ủ rũ, khi nhìn người, rõ ràng là mặt không cảm xúc, lại vẫn có vẻ đa tình lại thâm thúy.

Khó trách ai ai trên diễn đàn đều nói đôi mắt này của Thẩm Thời nhìn ai cũng đều thâm tình.

Không khí yên tĩnh một lúc lâu, Thẩm Thời mở miệng trước, hỏi cậu: “ Tắm xong rồi? ”

“ Tắm xong rồi, ” Diệp Nhiên tỉnh táo lại, nghĩ là hắn chờ lâu nên bực, “ Tối hôm qua không có nấu nước ấm, nên tôi mới ở trong lâu thêm một lát. ”

“ Ừm. ”

Thẩm Thời đứng dậy, vào phòng tắm.

Diệp Nhiên bò lên trên giường, khi lên giường không khỏi phát ra chút tiếng động, Tiểu béo nằm giường bên cạnh mơ mơ màng màng móc ra điện thoại, lầm bầm lầu bầu: “ Thứ, thứ ba...... Không, không có tiết học. ”

Nói xong câu đó, hắn lại ngủ tiếp.

Diệp Nhiên bị chọc đến cười cười.

Trước khi ngủ, cậu cố ý đặt đồng hồ báo thức.

Tối hôm qua Thẩm Thời vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cậu, giữa chưa chắc sẽ không dậy, chờ cậu tỉnh ngủ thì đi mua cơm, mua cho Thẩm Thời món khó mua nhất trường, món cơm chân vịt được hoan nghênh nhất.

Khai giảng đã gần hai tháng, Diệp Nhiên chỉ mới ăn được có năm lần, có học trưởng học tỷ còn lên tiếng cảm khái trên trang thổ lộ của trường học: Không có một con vịt nào có thể tồn tại rời đi Kinh đại.

Đủ để chứng minh cơm chân vịt mỹ vị bao nhiêu.

Nghĩ đến cơm chân vịt thơm ngon, Diệp Nhiên không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Còn cậu sao...... Chỉ có thể tiếp tục uống cháo trắng.

Bị bệnh thật đáng sợ.

Cậu đau lòng nhắm mắt lại.