Ngày 05/07/2024
Edit: Dandan
=========
Phòng hội học sinh.
Lập tức phải nghênh đón đợt chiêu mộ thành viên, lại cũng là thời kỳ mấu chốt nhất nhiệm kỳ của các bộ các ban, hội học sinh nơi nơi bận bận rộn rộn, tiếng người ồn ào, trên mặt bàn rơi rụng đầy giấy bút, trên mặt đất là các loại rác rưởi linh tinh vụn vặt.
Bộ trưởng bộ phận ngoại giao vỗ bàn cãi nhau với hội trưởng, hỏi bộ văn nghệ sao lại chi tiêu lớn như vậy.
Hai nữ sinh đối chọi gay gắt, ngôn ngữ chém gϊếŧ kịch liệt sắc bén, lại đều có lý.
“ Bộ trưởng An, bộ văn nghệ chúng tôi phải trang hoàng sân khấu, còn phải chuẩn bị lễ phục, những thứ này đều cần tiền...... ”
“ Cho nên mấy người làm ơn có thể chú ý hạn mức chi phí một chút không, tài trợ bộ ngoại giao chúng tôi kéo đến, không phải chỉ cho mỗi bộ mấy người dùng, mà là dùng cho cả toàn bộ hội học sinh, giờ bộ sinh hoạt yêu cầu tài chính đều không đủ kìa, chúng tôi phải làm sao giờ? ”
“ Kinh đại chúng ta vẫn luôn nổi danh vì chất lượng, nên tôi không đồng ý dùng sản phẩm thấp kém! ”
°°°°°°
Các thành viên các bộ còn lại trong phòng không biết phải làm sao can ngăn, Thẩm Thời chán ngán cúi đầu, lấy điện thoại ra, thì thấy có một tin nhắn được gửi đến vào 5" trước.
Diệp Nhiên: 【 Thẩm Thời, giữa trưa cậu có về phòng ngủ không? 】
Nam sinh vốn lười biếng dựa vào lưng ghế chợt ngừng thở trong một giây, không nói gì ngồi thẳng người trở lại: 【 Có. 】
Tin tức gửi đi, qua gần 10" đều chưa nhận được trả lời.
Thẩm Thời đè thấp vành nón, hắn ngồi trong góc bàn dài, mặc một thân đồ đen, cánh tay dưới áo thun ngắn tay tái nhợt nhưng lại đầy lực lượng, tuy không nói gì, nhưng chung quanh có không ít ánh mắt đều nhìn sang đây, đủ để chứng minh cảm giác tồn tại của hắn.
Ngón tay dài nhẹ nhàng gõ gõ trên điện thoại, Thẩm Thời tìm ra wechat của Tiểu béo.
Thẩm Thời: 【 Có đó không? 】
Tiểu béo: 【 ? 】
Tiểu béo: 【 Má ơi, anh tui, tui còn tưởng ông không có wechat của tui đó. 】
Thẩm Thời: 【 Ông ở đâu? 】
Tiểu béo: 【 Phòng ngủ đó. 】
Thẩm Thời: 【 Mấy ngày gần đây tui không thường ở phòng ngủ, phòng ngủ có xảy ra chuyện gì không? 】
Lần này đầu bên kia im lặng một lúc, mới gửi tới một đoạn dài: 【 Ông hỏi lạ thế, không có ông ở phòng ngủ đương nhiên là vẫn luôn gió êm sóng lặng, nhưng mà, dạo gần đây Diệp Nhiên có chút kỳ kỳ. 】
Tốc độ gõ chữ của Thẩm Thời nhanh hơn vài phần: 【 Cậu ấy làm sao vậy? 】
Tiểu béo: 【 Quá đáng yêu, hắc hắc. 】
Tiểu béo: 【 Ông không biết Diệp Nhiên tốt với tui bao nhiêu đâu, còn đặc biệt vì tui mà đi mua cơm chân vịt, là cơm chân vịt đó, các tiết học trong học kỳ này của tui đều vào buổi sáng, đã lâu rồi không được ăn cơm chân vịt thơm ngon, Diệp Nhiên đau lòng tui, xếp hàng mua cơm cho tui suốt một tuần luôn đó! 】
Tiểu béo: 【 Thật đó, ông không biết tui xúc động thế nào đâu, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có người nhớ món ăn yêu thích của tui đó, tui thực sự rất vui luôn, về sau Diệp Nhiên chính là anh em khác cha khác ông nội với tui! Ông ấy vừa rồi lại chạy ra khỏi phòng đi mua cơm cho tui kìa, đây chắc chắn là, yêu. 】
Tiểu béo: 【 Ông nói tui nên báo đáp ổng thế nào —— 】
[ Đối phương chưa thêm bạn làm bạn bè, đợi đối phương thêm rồi, bạn mới có thể trò chuyện với đối phương. ]
Tiểu béo: 【 ? 】
[ Đối phương chưa thêm bạn làm bạn bè, đợi đối phương thêm rồi, bạn mới có thể trò chuyện với đối phương. ]
Tiểu béo: 【 ??? 】
[ Đối phương chưa thêm bạn làm bạn bè, đợi đối phương thêm rồi, bạn mới có thể trò chuyện với đối phương. ]
°°°°°°
Thẩm Thời dứt khoát tắt điện thoại, hắn đứng dậy, ép vành nón xuống rất thấp, đôi mắt lãnh đạm bị che lấp dưới bóng ma, lập tức xuyên qua đám người hỗn loạn đi ra ngoài.
“ Học đệ, mới đó đã đi rồi sao? ” Có người đi đến trước mặt hắn, là một nữ sinh dáng người lả lướt nhỏ xinh, mặc một chiếc váy dài màu vàng cam, cười khanh khách hỏi, “ Không biết em suy nghĩ thế nào rồi, có muốn gia nhập bộ tuyên truyền không? ”
“ Chỉ cần em nguyện ý gia nhập, bọn chị có thể chuyển quyền quản lý diễn đàn, Tieba sang cho em, đối với những hành vi phát tán hình ảnh của em lên diễn đàn, Tieba, em có thể tự xóa bỏ, cũng không cần vì trả nợ nhân tình mà miễn phí giúp bọn chị làm việc...... ”
“ Không gia nhập. ”
Không đợi cô nói hết câu, Thẩm Thời đã nói.
Bóng dáng cao dài của hắn dưới ánh sáng càng to lớn hơn, tóc đen tán loạn bị đè dưới mũ lưỡi trai, chỉ trong giây lát đã biến mất ở khúc cua cầu thang.
“ Oa, ngầu quá đi. ” Các nữ sinh ôm mặt trồng si.
Mạnh Kiều thở dài: “ Đáng tiếc, khó được có người biết làm việc. ”
“ Thế chúng ta không mời chào Thẩm Thời nữa sao? ”
“ Không mời nữa, ” Mạnh Kiều nói, “ Kiểu người như cậu ta, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng dao động. Chuẩn bị chiêu mộ thành viên đi, năm nay có mấy người mới cũng không tệ lắm. ”
•••
Trời mùa thu nắng chói chang, thời tiết giữa trưa nóng đến bốc hơi, cây thường xanh hai bên đường đều bị phơi đến héo héo.
Diệp Nhiên xách theo cơm chân vịt về phòng ngủ, trên đường về cậu móc điện thoại ra, thấy tin nhắn Thẩm Thời gửi đến đã lâu.
– Có.
Quá tốt rồi.
Cuối cùng hôm nay Thẩm Thời cũng ở phòng ngủ.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, bước chân càng nhẹ nhàng hơn, khi sắp đến cửa phòng, Diệp Nhiên nghe thấy tiếng gào khóc của Tiểu béo.
“ Vì sao, vì sao chứ! Vì sao hủy bạn tốt, thần thϊếp đã làm sai cái gì, Hoàng Thượng người nói đi! ”
Cậu đẩy cửa ra, thấy Tiểu béo cầm khăn giấy trong tay, vừa gào khăn vừa chấm nước mắt cá sấu.
Anh Thụ ngồi kế bên xem diễn: “ Điêu dân lớn mật, còn không tự mình ngẫm lại? ”
Tiểu béo càng giận: “ Lâm Phi Bằng ta tự nhận không thẹn với lương tâm...... ”
Hắn từ khóe mắt ngó thấy Diệp Nhiên xách theo cơm chân vịt, vẻ mặt mờ mịt đứng ở cửa phòng, giọng nói tức khắc quay 180°: “ —— Ngoài trừ anh em tốt Diệp Nhiên cùng cơm chân vịt cậu ấy đút cho ta, thì ta đây không có lỗi với bất kỳ kẻ nào! ”
Diệp Nhiên đột nhiên lại bị cue, đối diện trực tiếp với ánh mắt của mọi người.
Anh Thụ quay đầu qua, thân mình vừa động, liền lộ ra Thẩm Thời bị hắn chắn kín mít ở phía sau.
Thẩm Thời dựa người vào ghế, cũng cùng mọi người giương mắt nhìn cậu, ánh mắt trọng điểm dừng lại trên cơm chân vịt Tiểu béo “ Không có lỗi ” kia, thần sắc đạm mạc.
“ Diệp Nhiên, ông đã trở lại? Trời nóng như vậy, có ra mồ hôi không? Nóng không nóng? Nếu không chỉnh điều hòa thấp chút? ” Tiểu béo ân cần nhiệt tình, chạy như bay về phía cậu.
“ Không cần đâu, ” Diệp Nhiên bị hắn nhiệt tình nghênh vào phòng ngủ: “ Vừa ấm rồi. ”
Tiểu béo còn muốn nói gì đó.
Thẩm Thời đã nhàn nhạt mở miệng, “ Trưa nay cậu ăn gì? ”
Diệp Nhiên đối diện với ánh mắt hắn, ngẩn người, lại cúi đầu nhìn cơm trên tay mình: “ Tôi ăn cháo trắng. ”
Dù cậu đã hết bệnh, nhưng dạ dày còn chưa khỏe.
Mấy ngày nay vẫn còn đau, một chút đồ ăn cay nóng cũng không dám dính.
“ Về sau không cần cố ý mua cơm cho tôi. ” Thẩm Thời nói.
“ ...... Hả? ” Diệp Nhiên chớp chớp mắt, đuôi mắt của cậu có một nốt ruồi nhỏ, điểm xuyết ở đuôi mắt mỏng mà thon dài, làm cho khi cậu cười lên đôi mắt hơi cong, đẹp lại dịu dàng, “ Cậu đều biết? ”
“ Ừm, ” Thẩm Thời dời mắt khỏi mặt cậu, yên lặng vài giây, rồi nói: “ Cảm ơn. ”
Diệp Nhiên lắc đầu, đặt cơm chân vịt lên bàn học của Thẩm Thời.
“ Là tôi cảm ơn cậu mới đúng, cơm còn chưa lạnh, nhân lúc còn nóng mau ăn đi. ”
Hai người giao lưu giống như đánh đố, khiến người nghe không hiểu.
“ Tui nói hai ông...... ” Tiểu béo ngồi xổm trên mặt đất, sâu kín ra tiếng: “ Có phải nên nói rõ một chút không? ”
Anh Thụ khó được đứng cùng chiến tuyến với hắn, đồng dạng sâu kín ra tiếng: “ Cảm ơn tới cảm ơn đi, nghe tới vẫn là chuyện lớn. ”
“ Quan trọng nhất chính là.... ” Tiểu béo đắm chìm trong thế giới của mình, cắn răng ghen ghét: “ Thẩm Thời đều đã mua cơm, vì cái gì còn —— ”
Hộp bún cay đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tiểu béo ngừng nói, liếc mắt nhìn hộp cơm đã mở ra của Thẩm Thời, cứng rắn nuốt lại những lời giả vờ đáng thương kia.
“ Cho ông. ”
Tiểu béo rưng rưng tiếp nhận bún cay, cuối cùng lưu luyến nhìn về phía cơm chân vịt sắc hương vị đều đầy đủ: “ ...... Nói cho tui biết đi, có phải ngày lành của tui đã hết rồi. ”
“ Hết rồi. ” Thẩm Thời nói.
Thấy Tiểu béo lã chã chực khóc, hắn rũ mắt, ngữ khí lãnh đạm không chút để ý: “ Đáng lẽ ra nên hết từ lâu rồi. ”