Thẳng Nam Mấy Người Đều Như Vậy Sao?

Chương 1-1: Phát sốt

Ngày 10/01/2024

Edit: Dandan

=========

Nửa đêm Diệp Nhiên từ trên giường đứng lên, bước từng bước một khẽ khàng đến WC.

3 giờ sáng phòng ngủ tối đen như mực, tiểu béo cùng anh Thụ đều ngủ rất sâu, ngáy khò khè hết đợt này đến đợt khác, cậu đi qua dưới giường bọn họ, nhíu mày, giơ tay che miệng lại, nhịn xuống cảm giác buồn nôn sắp tràn ra.

Đêm nay ký túc xá tổ chức liên hoan, ba người đi quán nướng ngoài trường ăn, tiểu béo cùng anh Thụ đều là người không cay không vui, muốn ăn siêu cay.

Cậu chỉ nếm hai xuyến, liền không ăn nữa, trước khi ngủ còn cố ý uống thuốc đau dạ dày, nhưng mà nửa đêm vẫn là bị đau đến bừng tỉnh.

Dạ dày tràn ra một trận sông cuộn biển gầm.

Càng thêm khó chịu.

°°°°°

Ra khỏi WC, cậu nhẹ nhàng tắt đèn.

WC dựa gần ban công, Diệp Nhiên đứng ở cửa một lát, chờ cảm giác choáng váng trắng đen đan xen ở trước mắt rút đi, mới chậm rãi dịch bước, bước từng bước một vào trong phòng.

“ Không sao chứ? ”

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.

Diệp Nhiên ngẩng đầu.

Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, Thẩm Thời ngồi ở mép giường, trên người đã thay xong quần áo, hắn đang mang giày, ngẩng đầu nhìn cậu, “ Đi thôi. ”

Diệp Nhiên cùng vị bạn cùng phòng nhân vật phong vân trong trường này không có giao thoa gì, nghe vậy ngẩn người: “ Hả?...... Đi đâu? ”

“ Đi bệnh viện ”, Thẩm Thời nói: “ Cậu hẳn là đang phát sốt. ”

°°°

Bệnh viện lúc rạng sáng người đến người đi.

Trong đại sảnh lầu một có tiếng trẻ con khóc nháo, tiếng oán trách của gia trưởng.

Ánh đèn mở rất sáng, hộ sĩ đẩy xe đẩy, xuyên qua đám người, nâng lên thanh âm kêu: “ Nhường một chút, nhường một chút...... Đại gia không cần chặn đường, không cần chặn đường! ”

Diệp Nhiên mệt mỏi cúi đầu, trên mu bàn tay cắm kim, chất lỏng lạnh lẽo theo ống dẫn chảy từng chút một vào thân thể, mệt nhọc trong chốc lát, cậu đánh lên tinh thần nói: “ Cảm ơn cậu, Thẩm Thời. ”

Đêm nay nếu không có Thẩm Thời, cậu phỏng chừng coi như bản thân ăn phải đồ không vệ sinh mà nhịn đi qua.

“ Không có việc gì. ” Thẩm Thời vắt chéo chân ngồi bên người cậu, vừa lúc một người mụ mụ ôm con gái đang truyền dịch đi tới, hắn đứng lên, nhường chỗ: “ Chị ngồi ạ. ”

Mụ mụ màu môi tái nhợt, liên tục nói lời cảm ơn: “ Cảm ơn, cảm ơn. ”

“ Cảm ơn ca ca. ” Bé gái vùi trong lòng ngực của mẫu thân cũng nhỏ giọng nói.

Trong đại sảnh kín người hết chỗ, mặc dù là khu ngồi chờ ngoài hành lang cũng ngồi đầy người.

Diệp Nhiên ngồi trên ghế ở chỗ khúc cua, người đi qua đi lại rất nhiều, ngẫu nhiên có hộ sĩ lại đây xem tình hình truyền dịch của cậu, thuận tiện hỏi cậu có cảm thấy có chỗ nào không khoẻ không, cậu đều kiên nhẫn trả lời.