Dưới bầu trời tối đen.
Gió cát thổi quét đất trời, cát bụi cùng sương máu quấn quanh thành một lốc xoáy sâu không thấy đáy dưới bầu trời cao, tựa như muốn che lấp cả bầu trời, phảng phất muốn đem phòng ốc, ngựa xe, núi rừng có thể nhìn đến ở nơi này, căn nuốt tất cả.
Phong Từ đứng thẳng trong sự ồn ào náo động này, nhìn vào chỗ sâu trong lốc xoáy kia.
Có một thân ảnh mảnh khảnh đứng ở nơi đó.
Một thân áo choàng đem phiêu động trong gió lớn, tóc dài buông thả bên hông hiện ra một màu trắng xám không khỏe mạnh, một cánh tay gầy ốm tái nhợt từ dưới áo choàng vươn ra.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Phong Từ, người nọ bỗng nhiên quay đầu lại, dưới mũ choàng lộ ra một đôi mắt vàng.
Hắn xa xa nhìn về phía Phong Từ, ánh mắt như là vui sướиɠ, rồi lại giống mang theo chút châm chọc.
—— “ Ngươi đến trễ. ”
Trong phút chốc đất trời đổi chỗ.
Phong Từ đột nhiên tỉnh táo lại.
Tiếng côn trùng không ngừng kêu vang bên tai, Phong Từ nhắm lại mắt dưới ánh nắng chói mắt, nghe thấy người bên cạnh nói.
“ Sau đó thì sao, sao anh không kể tiếp nha? ”
Nói chuyện chính là một tiểu nam hài tầm sáu bảy tuổi, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn y.
Ở bên cạnh nam hài còn có mấy người bạn cùng tuổi, đều đã bắt đầu mồm năm miệng mười mà thúc giục: “ Đúng, nhanh nói đi, sau đó vị thánh tôn kia như thế nào? ”
Phong Từ ngồi trên ghế dài ở công viên, cánh tay thon dài khoác lên lưng ghế. Y kéo kéo cổ áo rộng thùng thình, nương theo động tác này mà thở ra một hơi nhẹ nhàng: “ Còn sao nữa chứ, Thiên Thu thánh tôn đánh bại đại ma đầu, công thành lui thân, quy ẩn thôi. ”
“ …… Chỉ như vậy? ” Tiểu nam hài ban đầu nói chuyện kia rõ ràng là có chút thất vọng.
Phong Từ hỏi nó: “ Vậy em cảm thấy phải như thế nào? ”
“ Đương nhiên là cưới một cô vợ xinh đẹp, lại sinh thêm mấy oa oa! ” Tiểu nam hài nói, “ Trong tiểu thuyết đều viết như vậy. ”
“ Đúng, đúng…… ” Thế mà còn có người phụ họa.
Phong Từ phụt một tiếng cười ra tới, gõ nhẹ lên trán tiểu nam hài kia: “ Mấy đứa mới có mấy tuổi đầu, mà cả ngày đều đã nghĩ đến mấy chuyện này. ”
Y vừa dứt lời, thì có tiếng gọi lớn truyền đến từ cách đó không xa: “ Phong Từ, cậu lại kể chuyện xưa lung tung rối loạn gì cho đám nhỏ đó, bọn nó còn chưa làm xong bài tập đâu! ”
Người đang gọi chính là một phụ nữ trung niên hơi mập mạp, cô vừa cởi tạp dề, vừa đi đến, nói lớn với đám nhóc con: “ Còn không đi ăn cơm đi! ”
Đám nhóc con lập tức giải tán.
Trước khi đi tiểu nam hài, còn lấy ra một cây kẹo que từ trong túi đưa cho Phong Từ: “ Ngày mai em lại đến, anh nhớ rõ đổi một kết cục càng tốt hơn cho Thiên Thu thánh tôn nga! ”
Phong Từ hơi hơi hé miệng, nhưng tiểu nam hài cũng không chờ y nói chuyện, mà đã lộc cộc chạy đi.
Phong Từ bất đắc dĩ lắc đầu, xé mở giấy gói bỏ kẹo vào trong miệng.