Không hổ là nữ chính của khổ tình kịch!
“Mẹ, ngươi đừng chết mà.” Kim Hồng Liên một nhi một nữ đi theo xe đẩy tay bên, dọc đường đi khóc sướt mướt.
La Oánh Oánh đã khóc thành một tiểu lệ nhân, tuổi còn nhỏ một ít La Tinh nhưng thật ra không khóc, siết chặt hai cái tiểu nắm tay.
Thẩm Phái Lâm nhìn hai đứa trẻ: “Các ngươi về nhà chờ đi, đừng đi theo thêm phiền.”
“Tiểu Tuyết, ngươi xem hài tử, ta cùng nương cùng đi là được.” Nghiêm Xảo Vân kêu theo đi lên.
Lộc Tiểu Tuyết vội vàng túm chặt cháu trai cháu gái, tránh để bà bà tức giận mà đánh luôn cả bọn nhỏ.
“Bác sĩ, chạy nhanh lại đây xem nàng.” Vừa đến trạm y tế, Thẩm Phái Lâm liền hô.
Bác sĩ ra tới vừa thấy, này lại là xe đẩy tay lại là huyết, cũng bị hoảng sợ: “Người để đây, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hôm qua mới vừa đẻ non, trên đầu bị thương.” Thẩm Phái Lâm nói ngắn gọn.
Bác sĩ nghe xong liền nhíu mày: “Nhà các ngươi đây là không xem phụ nữ là người sao, vừa mới đẻ non, thân thể làm sao chịu được lăn lộn, một chút không cẩn thận là mất mạng người.”
“Ai nói không phải đâu, quá không phải thứ tốt.” Thẩm Phái Lâm rất đồng tình.
La Văn Hoa và Nghiêm Xảo Vân kinh ngạc nhìn nàng.
Thẩm Phái Lâm ý thức được không đúng, vội đổi đề tài: “Nàng ngất đi rồi, ngươi xem xem rốt cuộc có vấn đề gì, cần uống thuốc thì uống thuốc, cần tiêm thì tiêm, không sợ tốn tiền.”
Bác sĩ nghe xong có chút kỳ quái, hắn là người quen biết La gia, đều là người cùng chỗ, biết rõ tính tình của họ. Liền bà bà nhà La gia này, ngày thường đối con dâu hà khắc lắm, không đánh thì mắng, không ngờ xảy ra chuyện, lại chịu tốn tiền chữa bệnh cho tức phụ.
Bác sĩ sắc mặt hòa hoãn hơn, làm một phen kiểm tra rồi đại nhíu mày: “Cái trán nhưng thật ra không sao, chỉ là vết thương ngoài da, ta sẽ băng bó lại, mấy ngày tới không để chạm nước là được.”
“Chỉ là nàng thân thể quá yếu, mất máu nhiều, dinh dưỡng kém, đẻ non xong cần chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng, nói đơn giản là ăn ngon, ngủ đủ, không làm việc nặng.”
“Khi nào nàng có thể tỉnh?”
“Có thể cho nàng ăn chút, ngủ đủ rồi sẽ tỉnh, ngủ nhiều cũng là tốt, thân thể đang tự chữa trị. Nếu tối nay vẫn không tỉnh, các ngươi nên đưa nàng đến bệnh viện huyện, chúng ta ở đây không đủ khả năng.”
La Văn Hoa nhếch miệng: “Nàng đã nằm cả ngày, đâu có làm việc nặng, thật là tiểu thư thân mình nha hoàn mệnh.”
“Ngươi không nói không ai nghĩ ngươi là câm đâu.” Thẩm Phái Lâm trừng mắt nhìn con trai.
Lại nhìn về phía bác sĩ: “Ngài xem có thể hay không kê đơn thuốc, làm nàng mau khỏi, còn bệnh viện có dinh dưỡng dịch không?”
Bác sĩ thấy ánh mắt lo lắng của nàng, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng vẫn ôn tồn nói: “Như vậy đi, ta kê cho các ngươi một cân đường đỏ, và vài loại thuốc bổ, thứ này ăn bổ huyết, làm nàng mỗi ngày ăn ba bữa.”