Giang Tẫn dường như cũng nhận ra vấn đề này.
Dù khuôn mặt Phí Thanh Xuyên đã bị biến dạng nhưng hô hấp vẫn đều đặn.
Điều này khiến Giang Tẫn không hài lòng.
Hắn lạnh lùng nhìn, tay giơ cao, lòng bàn tay tụ tập một sức mạnh vô hình, kèm theo một cơn gió, đập mạnh vào lưng Phí Thanh Xuyên.
Lộ Nhĩ đứng bên cạnh rêи ɾỉ một tiếng, âm thầm cầu nguyện cho Phí Thanh Xuyên một giây.
Không khoa trương mà nói, cậu dường như nghe thấy tiếng xương của Phí Thanh Xuyên bị vỡ vụn.
Các cơ quan nội tạng chắc cũng bị tổn thương.
Sau cú đập này, Phí Thanh Xuyên cuối cùng không còn cử động, toàn thân chôn sâu trong kẽ gạch bụi bay.
Khi anh ta ngất đi, sức mạnh cuối cùng còn lại trong ý thức của Giang Tẫn đã biến mất.
Giang Tẫn đã tỉnh lại.
Nhưng khi thấy cảnh tượng thê thảm của Phí Thanh Xuyên, ánh mắt của Giang Tẫn lại có chút mơ hồ, hắn đứng dậy, lùi lại hai bước.
Khuôn mặt có vẻ khó coi.
Hắn nghĩ rằng Phí Thanh Xuyên đã chết.
Giang Tẫn chưa bao giờ gϊếŧ người, ngay cả việc chiến đấu bạo lực như vậy cũng là lần đầu tiên.
Dù lúc trước ý thức của hắn có hơi mơ hồ nhưng hành động tấn công lại có mục đích rõ ràng. Hắn không khỏi cảm thấy không thoải mái.
Lộ Nhĩ lại gần, vỗ bụi trên người Giang Tẫn, nói: "Đừng sợ, hắn không chết đâu."
Giang Tẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Dù có chết cũng không phải lỗi của ngươi, hắn là người xấu. Sau này bảo Tư Bộ đến dọn dẹp đống hỗn độn này. Chính hắn mới là hung thủ của vụ án gϊếŧ người."
Lộ Nhĩ an ủi Giang Tẫn nhưng không nhịn được tò mò, hỏi: "Nhưng mà lúc nãy, ngươi đã làm thế nào vậy?"
Giang Tẫn nhìn cậu, không biết nên có biểu cảm gì.
Bình tĩnh nhưng có phần lạnh lùng, nhưng khi nhìn vào Lộ Nhĩ lại rất dịu dàng.
Hắn dường như không hiểu Lộ Nhĩ đang hỏi về chuyện gì, nên hỏi lại: "Chuyện gì?"
Lộ Nhĩ nói: "Dị năng kiểm soát tư duy của Phí Thanh Xuyên khiến người khác phải phục tùng mọi lệnh của hắn, nhưng ngươi lại chống cự được, thậm chí còn tỉnh lại giữa chừng. Ngươi đã nghĩ gì trong mấy phút đó?"
Giang Tẫn nhíu mày nhẹ, quay đầu nhìn về phía Phí Thanh Xuyên.
Khi hắn quay lại nhìn Lộ Nhĩ, biểu cảm lại trở nên bình tĩnh. Hắn nói: "Tôi đang nghĩ, khi rời khỏi khách sạn hôm nay, hình như tôi quên nói với cậu một chuyện quan trọng."
Lộ Nhĩ không hiểu: "Hả?"
Giang Tẫn cụp mắt xuống, nắm lấy cổ tay Lộ Nhĩ, nơi trước đó bị trói, nhẹ nhàng xoa nắn. Sau đó nói: "Bánh kem của người lạ, cậu đừng ăn.”